Lưỡi đao gió khổng lồ bị kiếm của Diệp Quân chém trúng, lập tức run lên kịch liệt, Diệp Quân lại chém mạnh xuống một kiếm.
Ầm!
Lưỡi đao gió khổng lồ bị nghiền nát, luồng gió U Minh kia bị chém bay, ngay sau đó, một thanh kiếm lao vút tới trước mặt ông lão mặc áo đạo sĩ, nhưng cũng vào lúc này, lòng bàn tay ông ta đột ngột dấy lên một ngọn lửa.
Ngọn lửa kia nhanh chóng nuốt chửng kiếm quang của Diệp Quân. Diệp Quân cả kinh, thân mình run lên, vội vã lùi ra xa nghìn trượng, khi hắn dừng lại, thời không trước mặt đã hóa thành hư vô.
Diệp Quân nhìn ý kiếm trong tay mình, ý kiếm của hắn cũng trở nên hư ảo.
Thấy thế, Diệp Quân lập tức căng thẳng tột cùng, hắn nhìn về phía ông lão mặc áo đạo sĩ đứng xa xa, trong lòng bàn tay ông ta, một ngọn lửa màu trắng đang nhảy múa.
Khi ngọn lửa này xuất hiện, thời không trăm vạn trượng quanh nó bắt đầu từ từ hòa tan, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Diệp Quân, cười nói: “Có biết đây là lửa gì không?”
Diệp Quân nói: “Xin được lắng nghe”.
Lúc này cây thần tự nhiên trong cơ thể hắn đang liên tục khôi phục thân thể cho hắn.
Ông lão mặc áo đạo sĩ cười bảo: “Ta biết ngươi đang cố tình kéo dài thời gian để chữa trị thân thể, nhưng ta có thể nói cho ngươi hay, chênh lệch thực lực giữa hai chúng ta quá lớn, dù ngươi có lên tới cảnh giới Đại Đế thì cũng không phải là đối thủ của ta”.
Nói đoạn, ông ta dừng lại giây lát rồi mới tiếp tục: “Ngươi cũng là một nhân tài, cứ thế giết chết thì quả là đáng tiếc, hay là vầy đi, ta cho ngươi một con đường sống. Nếu ngươi đồng ý mang theo vũ trụ Quan Huyên của ngươi quy phục chúng ta, ta có thể đứng ra bảo đảm cho ngươi cùng vũ trụ Quan Huyên một con đường sống”.
Nghe thấy thế, Diệp Quân sửng sốt, lão già này lại còn muốn chiêu hàng hắn?
Không chỉ có Diệp Quân sửng sốt ngạc nhiên, đám Mệnh Vận Đại Đế đứng sau lưng ông lão mặc áo đạo sĩ cũng rất bất ngờ trước điều ông ta vừa nói.
Mục đích chuyến này của bọn họ là giết Diệp Quân, chiếm lấy các thần vật, chứ không phải tới khuyên hàng. Đương nhiên, họ cũng không dám chen lời, ông lão mặc áo đạo sĩ này có địa vị cực cao ở Vĩnh Sinh Giới, cao hơn bọn họ rất nhiều.
Diệp Quân trầm mặc, như thể đang cân nhắc.
Ông lão mặc áo đạo sĩ không thúc giục Diệp Quân, ông ta chỉ nhìn hắn, nở nụ cười thản nhiên.
Thiếu niên này tuy vô cùng yêu nghiệt nhưng còn quá trẻ tuổi, không phải là đối thủ của ông ta.
Nhưng vào lúc này, Diệp Quân chợt cười nói: “Người của nhà họ Dương ta, thà chết vinh còn hơn sống nhục!”
Ông lão mặc áo đạo sĩ gật đầu: “Nếu đã thế, ngươi cùng với vũ trụ Quan Huyên của ngươi cùng đi chết đi thôi!”
Nói đoạn, ông ta xòe tay, ngọn lửa kia đột nhiên bùng lên, một sức nóng khủng khiếp lan tỏa, thoáng chốc, thời không trong phạm vi mấy trăm trượng đã ầm ầm sụp đổ.
Diệp Quân khẽ cười: “Vậy thì tới đi!”
Dứt lời, hắn chuẩn bị thiêu đốt thân thể cùng linh hồn mình. Nhưng cũng ngay khoảnh khắc đó, thời không sau lưng hắn chợt nứt ra, một tiếng bước chân vang lên bên tai Diệp Quân.