Cô bé nhìn vào trong sách, khẽ gật đầu: “Hóa ra là có ý nghĩa này…”, Diệp Quân bỗng nói: “Ta phải đi rồi”.
Cô bé nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó nói: “Vẫn còn sớm mà”, Diệp Quân mỉm cười nói: “Ý ta là ta sắp phải rời khỏi nơi này rồi”.
Cô bé sửng sốt.
Diệp Quân khẽ nói: “Chẳng phải ta từng nói với muội rồi sao? Ta phải đến Kiếm Tông, ta muốn trở thành kiếm tu”.
Cô bé cúi đầu xuống: “Ồ”.
Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Muội có muốn đi với ta không?”
Cô bé ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Muội có muốn đi với ta không? Nhưng ta phải nói trước, số tiền ta tiết kiệm được chỉ đủ cho chúng ta đến Kiếm Tông bằng trận pháp dịch chuyển, đến đó rồi ta cũng không biết sẽ như thế nào, nhưng ta có thể đảm bảo, nếu ta có đồ ăn thì muội cũng sẽ có”.
Cô bé nhìn hắn một lúc lâu, cô bé bỗng đứng dậy chạy ra ngoài.
Diệp Quân sửng sốt: “Tháp gia, cô bé có ý gì thế?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Chắc là cô bé sợ”.
Diệp Quân khó hiểu: “Sợ cái gì?”
Tiểu Tháp nói: “Mấy năm nay cô bé đều một mình sống ở tầng thấp nhất của thế giới này, có việc tàn ác nào mà cô bé chưa từng gặp chưa? Ngươi bỗng đối xử tốt với cô bé, chắc chắn cô bé sẽ sợ, giống như lần trước ngươi đã đối xử tốt với cô bé nhưng cô bé lại từ chối. Thật ra cô bé đang sợ một ngày nào đó ngươi lại đột ngột rời đi… Nhiều khi điều đáng sợ nhất trên thế giới này chính là việc ngươi để một người ở dưới đáy vực thẳm nhìn thấy hy vọng, nhưng cuối cùng ngươi lại làm người đó thất vọng, tuyệt vọng”.
Diệp Quân lặng thinh.
Nhưng ngay lúc này, một cái đầu bỗng thò ra ở ngoài cửa, chính là cô bé.
Cô bé nhìn hắn: “Huynh nghiêm túc sao?”
Diệp Quân cười nói: “Nghiêm túc đấy”.
Cô bé gật đầu: “Ta đồng ý đi với huynh”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Cô bé cũng nở nụ cười nhàn nhạt nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất.
Cô bé quay lại ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân, Diệp Quân lại dạy cô bé đọc sách một lúc, sau đó hai người ngồi trước cửa nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Diệp Quân nhìn vầng trăng sáng, không biết đang nghĩ gì.
Cô bé bỗng nói: “Huynh có người nhà không?”
Diệp Quân gật đầu: “Có”.
Cô bé nói: “Huynh nhớ họ không?”
Diệp Quân gật đầu: “Nhớ chứ”.
Cô bé nhìn hắn không nói gì, chỉ lấy một sợi dây chuyền đá quý từ trong cổ áo ra, viên đá quý chỉ to bằng ngón tay cái, có màu đen đỏ giống như một con mắt, ở giữa như có một vòng xoáy màu đen… hơi kỳ lạ.
Cô bé khẽ vuốt ve sợi dây chuyền đá quý đó, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân nhìn viên đá dây chuyền trong tay cô bé, cảm thấy hơi quen, hơi ngạc nhiên nói: “Đây là?”
Cô bé khẽ nói: “Thứ duy nhất… mẹ ta để lại cho ta”.
Nói xong, cô bé bỏ sợi dây chuyền vào trong cổ áo.
Diệp Quân xoa đầu cô bé, không nói gì.
Hai người cứ thế ngồi đó, dần dần cô bé tựa vào vai Diệp Quân ngủ thiếp đi.
Trời tờ mờ sáng, sau khi về nhà, Diệp Quân lập tức đưa đưa từ chức, thanh toán tiền lương, sau đó hắn còn lại mười hai viên linh tinh.
Từ đây đến Kiếm Tông bằng trận pháp dịch chuyển, một người tốn năm viên linh tinh, nói cách khác sau khi hai người đến Kiếm Tông thì chỉ còn lại hai viên linh tinh.
Cuộc sống sẽ rất khó khăn.
Nhưng hình như hai người cũng không để tâm lắm.
Diệp Quân đi ra khỏi Diệp phủ, hắn quay đầu lại nhìn Diệp phủ, mỉm cười: “Cha, Diệp Linh cô cô, con đi đây”.
Dứt lời, hắn đi về phía cô bé đang đợi hắn từ trước ở đằng xa.
Trên một chiếc bàn trong sân ở Diệp phủ, hai người gỗ nhỏ chợt khẽ run lên… Diệp Quân dẫn cô bé đi về phía cuối đường phía xa, Diệp Quân vẫn mặc bộ phục dịch của Diệp phủ, cô bé cũng vẫn mặc bộ quần áo vải thô, cả hai đều không thay quần áo mới, vì với họ bây giờ, ăn uống đầy đủ quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Chẳng mấy chốc hai người đến Tiên Bảo Các, vì muốn đi bằng trận pháp dịch chuyển chỉ có Tiên Bảo Các mới có.