Một lát sau, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, lúc này hắn đang ở trong một vùng tinh không.
Diệp Quân nhíu mày lại, bởi vì hắn phát hiện bốn phía là một màu đen kịt, không hề có lấy ánh sáng từ ngôi sao nào cả.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía xa, với thực lực hiện tại của hắn thì đã có thể thấy rõ được trăm vạn tinh vực xung quanh, nhưng hắn lại không nhìn thấy gì cả, hoàn toàn là một màu đen kịt.
Diệp Quân hơi nghi hoặc: "Sao vậy được? Lẽ nào đây là một tinh vực bỏ hoang?"
Dứt lời, hắn lại nhìn lướt sang bốn phía, chẳng mấy chốc đã phát hiện khu vực này vậy mà lại có hai luồng ý chí còn sót lại, đó là hai luồng ý chí vô cùng mạnh mẽ, đang ở trạng thái vô chủ.
Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ nhiều mà đã ngự kiếm bay lên, biến mất tại chỗ.
Sau một canh giờ, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, bởi vì hắn đã ngự kiếm bay đi suốt một canh giờ nhưng vẫn chưa thoát khỏi tinh vực này.
Thật kì lạ!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Nơi này có chút không đơn giản".
Diệp Quân gật đầu, hắn lại lần nữa ngự kiếm bay lên, mà chưa bay được bao lâu, hắn đột nhiên nhíu mày lại, bởi có một luồng thần thức đang khóa lấy hắn. Hắn quay đầu nhìn thì phát hiện ở một nơi cách đây nghìn trượng về bên phải, có một người đang ông kì lạ đang quan sát hắn. Người đàn ông này mặc một bộ trường báo màu xám tro, trên mặt bị phủ kín vởi các tấm bùa chú đỏ như máu, trông vô cùng quỷ dị. Trên mặt gã cũng có không ít phù văn, cực kỳ khủng bố, mà trong tay gã đang cầm một lá phù vàng.
Nhìn người đàn ông này, Diệp Quân thấy hơi kì lạ, mà đúng lúc này, người đàn ông kia chợt biến mất ngay tại chỗ.
Dứt khoát ra tay!
Diệp Quân khẽ nhíu mày, nhưng không nghĩ nhiều đã vươn tay xuất ra một chiêu kiếm.
Ầm!
Trong thời gian ngắn, người đàn ông kia đã bị chém bay ra xa hơn mấy nghìn trượng, vừa dừng lại đã có một thanh kiếm khác chĩa thẳng vào giữa đầu mày của gã.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt không hề có sự sợ hãi.
Diệp Quân cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức hỏi: "Ngươi là người phương nào".
Người đàn ông lại đột nhiên bốc cháy, chớp mắt đã hóa thành tro.
Diệp Quân cau mày lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc, thứ gì vậy? Đánh không lại là tự sát ngay?
Diệp Quân im lặng một hồi lâu, hắn xòe tay ra, nhẫn không gian của người đàn ông kia lập tức bay vào tay hắn, nhưng hắn không xem bên trong có gì mà lại nhìn lá phù vàng đang trôi nổi trước mặt mình. Lá phù này có màu vàng sáng chói, tựa như hoàng kim, nhìn kỹ hơn thì thấy nó được tạo thành từ các phù văn thần bí, bên trong còn ẩn chứa năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Đây là gì?"
Tiểu Tháp nói: "Thuốc nổ".
Diệp Quân: "..."
Diệp Quân nhìn chằm chằm nó một lúc, vẫn không nhìn ra được là gì nên đành cất đi, sau đó lại nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn ngự kiếm bay thêm một lần nữa.
Sau ba canh giờ, rốt cuộc Diệp Quân cũng gặp được ánh sáng, hắn nở nụ cười rồi tăng nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi được tinh vực đen kịt này.
Mà khi hắn vừa thoát ra được thì có quay đầu nhìn lại, thấy trước mặt hắn là một cái hố đen kịt, sâu không thấy đâu, khiến người nhìn nảy sinh lòng sợ hãi.
Diệp Quân thấy kì lạ: "Đây rốt cuộc là nơi nào?"
Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền từ bên cạnh vang đến.
Diệp Quân quay đầu sang thì thấy cách đó không xa có một người đàn ông đang nhìn hắn, người đó mặc một bộ áo bào đen, theo sau y còn có một ông lão.
Ngôn ngữ đối phương dùng khác với vũ trụ Quan Huyên, bởi vậy hắn không thể nghe hiểu được lời của đối phương.
Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, người đàn ông kia hiểu ngay Diệp Quân không nghe hiểu mình nói gì, thế là y xòe tay ra, một tảng đá chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân hơi nghi hoặc một chút.
Người đàn ông đưa tay phải ra hiệu để Diệp Quân đặt tay lên tảng đá.
Diệp Quân nhìn tảng đó một lúc rồi đưa tay ra, bỗng chốc, mười mấy loại ngôn ngữ cùng chữ viết tràn vào trong thức hải của hắn.
Lúc này, người đàn ông hỏi: "Huynh đi ra từ trong đó?"