Cắn nuốt kiếm linh!
Tàn kiếm này tên Yểm Nhật, là bội kiếm của vị Đại Đế Đế Kiếm Tông, trong Đế Kiếm Tông, địa vị của nó vô cùng cao. Công Song sở dĩ dám mạo hiểm cắn nuốt nó có ba nguyên nhân, một trong số đó là ông ta chấp chưởng Kiếm Tông tới nay, kiếm Yểm Nhật này chưa từng chấp nhận ông ta.
Thứ hai, Yểm Nhật chính là đế binh, nếu như có linh thực thể thì khi cắn nuốt, thực lực của ông ta sẽ được nâng lên rất nhiều, phải biết cho dù là trong Đế Cảnh cũng phân ra mạnh yếu.
Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, đó là bây giờ kiếm này đang trong trạng thái trọng thương!
Nếu nó không trọng thương thì có cho thêm một trăm lá gan, ông ta cũng không dám suy nghĩ đến chuyện viễn vông này.
Ngay sau khi kiếm Yểm Nhật tiền vào thức hải của ông ta, Công Song hưng phấn đến mức khó lòng kiểm soát, nhưng một khắc sau, ông ta cảm nhận được gì đấy mà sắc mặt lập tức thay đổi, hai mắt trợn tròn: "Sao có thể!! Không!! Không!!"
Thân thể Công Song run lên kịch liệt, trong mắt của ông ta có vô số ánh kiếm lấp lóe.
Qua một lúc lâu sau, Công Song bình tĩnh lại, nhưng ánh kiếm trong mắt ông ta vẫn không hề tiêu biến, ông ta nhìn hai tay của mình, trên mặt lộ vẻ xem thường: "Chỉ là hạng kiến con mà vọng tưởng đòi ta nhận làm chủ, đúng là điếc không sợ súng. Người từng theo Kiếm Đế như ta, sao có thể coi trọng một kẻ tầm thường?"
Yểm Nhật không rời khỏi thân thể này, có còn phải dùng thân thể này để khống chế toàn bộ Đế Kiếm Tông.
Nghĩ tới đây, Công Song lại nhớ đến đám người đang bày mưu nhằm vào Diệp Quân, ánh mắt của nó lập tức lạnh đi: "Ngu xuẩn, dám vọng tưởng mưu hại một vị Đại Đế, đúng là ngu không thể tả. Tự bản thân ngu thì thôi đi, còn muốn dẫn theo Đế Kiếm Tông cùng hủy diệt với ngươi à, ta phải ngăn cản thôi".
Nó vẫn có cảm tình với Đế Kiếm Tông, dù sao đây là nơi do chủ nhân nó sáng lập, cũng là tâm huyết của chủ nhân nó.
Một lát sau, Yểm Nhật đi ra ngoài, bây giờ nó muốn tiếp quản toàn bộ Đế Kiếm Tông.
Phủ đệ tộc Đệ Nhất.
Sau khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trở về, cô ta đi thẳng đến hoa viên của mình, mà dám người tộc Đệ Nhất ở bên ngoài thì đang run lẩy bẩy, họ biết tộc trưởng đang tức giận!
Mỗi lần tộc trưởng tức giận thì sẽ đến hoa viên nhỏ của mình, những lúc như thế, ngoại trừ Đệ Nhất U ra, không ai dám bước chân tới gần.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngồi bên cạnh hồ, cô ta nhìn cá bơi trong nước, sắc mặt lạnh như hầm băng, những chú cá kia như thể cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của cô ta nên đua nhau bơi ra xa, nép vào trong thành hồ.
Trong mắt cô ta không hề che giấu nỗi thất vọng, nhưng không bao lâu sau, sự thất vọng đó lại biến thành nghi ngờ, rồi cuối cùng là trở về với sự bình tĩnh.
Một lúc sau, cô ta đứng dậy rời đi.
Trong đình viện cũ nát, Diệp Quân đang tựa vào một cái cột gỗ mà đọc sách Cổ Sử say sưa ngon lành.
Quyển Cổ Sử này viết rất chi tiết, bên trong ghi lại từ hào quang từng thời, phong tục từng nơi, các câu chuyện bên lề, đến pháp chế lẫn luật làng, y dược thiên văn, không gì là không có, có thể nói là đã viết ra từng ngóc ngách của thời đại đó.
Trong lịch sử sáu mươi tỷ năm qua, thời đại Đế Giả và Thập Hoang thực sự có rất rất nhiều thiên tài xuất hiện, ngoại trừ Đại Đế còn có rất nhiều người kinh tài tuyệt diễm, mặc dù họ không trở thành Đại Đế nhưng cũng đã trở thành một huyền thoại lịch sử trong toàn bộ Thập Hoang.
Từ quyển Cổ Sử này, hắn còn biết một chuyện là thời đại Đế Giả và Thập Hoang này cũng có Thiên Đạo.
Hơn nữa Thiên Đạo này đã tồn tại cực kỳ lâu.
Vị Mục Đế kia viết về Thiên Đạo như thế này: Sáu mươi tỷ năm trôi qua, Đại Đế thay đổi, nhưng Thiên Đạo vĩnh viễn tồn tại.
Sáu mươi tỉ năm?
Diệp Quân chau mày lại, tuổi thọ của sinh linh Thiên Đạo tất nhiên sẽ dài hơn với tuổi thọ của sinh linh bình thường khác, nhưng nếu nói là đã sống sáu mươi tỉ năm thì có hơi quá.
Thật ra lúc đầu hắn cũng cảm nhận được Thiên Đạo.
Khi hắn thành Đế, có pháp tắc và đạo tắc đã hàng phục hắn, đó thật ra là của Thiên Đạo. Nhưng lúc ấy hắn không rảnh để quan tâm nhiều về Thiên Đạo đến vậy.