An Nam Tịnh bảo: “Đừng nhiều lời”.
Nói rồi bà vung tay, trường thương xuyên qua không trung lao thẳng về phía Diệp Quân.
Nhanh như chớp!
Diệp Quân không dám sơ ý, lập tức kẹp hai ngón tay lại chỉ về phía trước, một thanh ý kiếm phá không trung đâm ra.
Ầm!
Ý kiếm chấn động, Diệp Quân bay ra cả nghìn trượng, mà hắn vừa mới dừng lại, ý kiếm đã đột nhiên phóng ra từ trước mặt An Nam Tịnh.
Vẻ mặt An Nam Tịnh bình tĩnh, dường như đã sớm dự đoán được, bà giơ thương lên chặn lại.
Rầm!
Ý kiếm bị hất bay, nhưng giây tiếp theo lại có một thanh ý kiếm khác phóng ra từ phía sau An Nam Tịnh, vẻ mặt bà vẫn không thay đổi, bà trở tay ném trường thương ra.
Vút!
Thanh ý kiếm phía sau trực tiếp bị hất bay!
Thấy thế, Diệp Quân ở nơi xa sững sờ.
Phòng ngự dễ dàng vậy ư?
Diệp Quân hơi khó tin.
Phải biết là Diên Trì Nhất Kiếm này của hắn dù là cường giả tám phần thần tính cũng khó mà phòng ngự được!
Mà An tiền bối lại có thể phòng ngự dễ dàng như thế.
Quá khó tin!
An Nam Tịnh hờ hững nhìn Diệp Quân: “Đây là kiếm kỹ cậu mới sáng tạo ra à?”
Diệp Quân gật đầu.
An Nam Tịnh khẽ gật đầu: “Tạm được”.
Tạm được!
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Không phục à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn thử lại lần nữa”.
Nghe Diệp Quân nói thế, Nhị Nha và Tiểu Bạch ở bên cạnh đều quay mặt đi, không nỡ nhìn thẳng.
An Nam Tịnh nhướng mày: “Bắt đầu đi”.
Diệp Quân tiến lên một bước, trong nháy mắt, kiếm vực vô địch bao phủ An Nam Tịnh, giây tiếp theo vô số ý kiếm phóng ra từ kiếm vực.
Kiếm vực thời không!
Nhưng giây tiếp theo, An Nam Tịnh đâm ra một thương, thời không kiếm vực đã hoàn toàn vỡ tan.
Tuy nhiên khoảnh khắc khi kiếm vực bị phá vỡ, ba thanh ý kiếm đột nhiên phóng ra từ xung quanh An Nam Tịnh.
An Nam Tịnh vẫn bình thản, tay cầm thương vung lên.
Vút vút vút!