Nụ cười trên mặt Đạo Nhiên dần biến mất: “Lớn lối vậy sao?"
Diệp Quân không nói gì nữa, hóa thành kiếm quang biến mất.
Xoẹt!
Kiếm quang ập đến trước mặt Đạo Nhiên.
Ông ta chỉ khép hai ngón tay lại, gõ nhẹ lên thân kiếm Thanh Huyên.
Uỳnh!
Diệp Quân bị đẩy văng đi, nhưng Đạo Nhiên cũng nhíu mày khi nhận ra ngón tay mình đã bị gãy.
Gãy rồi!
Sắc mặt Đạo Nhiên đọng lại, ánh mắt lia đến kiếm Thanh Huyên: “Thanh kiếm này... là do Thần Nhất để lại cho ngươi?"
Diệp Quân không trả lời, lại hóa thành kiếm quang biến mất.
Đạo Nhiên không dám dùng thân xác đỡ đòn nữa mà vung tay lên, thả một luồng sức mạnh tuôn ra như thủy triều. Kiếm Thanh Huyên chém bể nó, nhưng nó cũng đẩy Diệp Quân văng đi.
Hắn dừng lại, nhận ra sức mạnh của Đạo Nhiên cao hơn bốn người kia rất nhiều.
Rồi hắn nhắm mắt.
Uỳnh!
Khí tức quanh người hắn tăng vọt.
Kích hoạt sức mạnh huyết mạch.
Đạo Nhiên thấy vậy thì nhíu mày: “Sức mạnh huyết mạch của ngươi...”
Còn chưa nói hết, một tia kiếm quang màu máu đã lao tới.
Đạo Nhiên tung ra cú đấm.
Uỳnh!
Hai bên đồng thời thối lui.
Đạo Nhiên dừng lại, phát hiện cánh tay phải mình đã rạn nứt, máu đang tứa ra.
Sắc mặt ông ta sạm đi, ngẩng đầu nhìn Diệp Quân rồi gọi một thanh trường thương xuất hiện trong tay. Nó có màu vàng thẫm, toàn thân bóng loáng như dát ngọc, bên trong là những tia sáng vàng chảy xuôi đến là lóa mắt.
Cầm thương trong tay, khí thế ông ta xảy ra biến hóa long trời lở đất, trở nên giống như một pho tượng chiến thần.
Thương tu!
Bên kia, chiến ý của Diệp Quân dâng cao, hóa thành kiếm quang biến mất.
Xoẹt!
Thời không vỡ ra, kiếm quang lao tới.