Mạt Thiên Đô nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Không lâu trước đây, gia chủ nhà họ Trần là Trần Du đã dần cao thủ đi tới Tuế Nguyệt trường hà. Nếu không ngoài dự đoán thì lúc này tộc của ngươi đã rơi vào tay ông ta, nếu ngươi đuổi cùng giết tận chúng ta thì chắc chắn Trần Du sẽ giết chín tộc nhà ngươi, khiến ngươi trở thành một kẻ mồ côi”.
Nghe thấy lời của Mạt Thiên Đô, sắc mặt Diệp Quân và Diệp An lập tức trở nên kỳ lạ…
Phải nói rằng, Diệp Quân rất bất ngờ, bởi vì hắn không ngờ tên này lại phái người đến Tuế Nguyệt trường hà để bắt người trong tộc mình.
Nhưng ngẫm lại cũng thấy bình thường.
Hắn trốn trong động thiên Thần Nhất, những người này chắc chắn sẽ tìm cách ép hắn ra ngoài, bắt người thân của hắn đến ép hắn cũng là một cách hay.
Nghĩ vậy, Diệp Quân nhịn cười hỏi: “Các ngươi bắt được chưa?”
Mạt Thiên Đô nhìn Diệp Quân, cố gắng giữ bình tĩnh: “Diệp Quân, cha mẹ ngươi đều đang nằm trong tay bọn ta, nếu người dám tiếp tục giết người thì bọn họ sẽ sống không bằng chết, ngươi không thể tưởng tượng được thủ đoạn của bọn ta đâu”.
Diệp An bình tĩnh nhìn Mạt Thiên Đô, không nói gì.
Diệp Quân bỗng nổi trận lôi đình: “Đê tiện vô liêm sỉ, các ngươi là hậu duệ của thần linh, sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy chứ? Ông…”
Thấy Diệp Quân đã mắc lừa, Mạt Thiên Đô thở phào nhẹ nhõm, thật ra cũng không tính là bị lừa, vì theo ông ta nghĩ, Trần Du lúc này chắc chắn đã tới Tuế Nguyệt trường hà. Trần Du đích thân dẫn đội chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nói cách khác, cha mẹ của Diệp Quân bây giờ đã ở trong tay Trần Du, nhưng ông ta hơi thắc mắc tại sao Trần Du vẫn chưa dẫn người trở về.
Không nghĩ nhiều nữa, Mạt Thiên Du khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhìn Diệp Quân nói: “Diệp công tử, chúng ta nói chuyện đi”.
Lúc này, ông ta đương nhiên đã có tư cách nói chuyện.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Mạt Thiên Đô, ánh mắt như sắp nổ tung, giống như một con thú giận dữ.
Diệp An đá vào mông Diệp Quân: “Đừng giả bộ nữa”.
Diệp Quân: “…”
Mật Thiên Đô nhíu mày, hơi nghi ngờ, giả vờ gì vậy?
Lúc này, Diệp Quân và Diệp An đột nhiên biến mất tại chỗ, trong nháy mắt đã đánh tới trước mặt Mạt Thiên Đô.
Mạt Thiên Đô kinh hãi: “Các ngươi…”
Trong lúc vội vàng, Mạt Thiên Đô đã phòng thủ một cách bị động.
Rầm!
Mạt Thiên Đô bị đánh bay…
Nửa canh giờ sau, Mạt Thiên Đô bị kiếm ghim chặt tại chỗ, giờ phút này, cơ thể ông ta đã nát vụn, chỉ còn lại linh hồn.
Mạt Thiên Đô nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin, trầm giọng nói: “Ngươi… ngươi không quan tâm đến cha mẹ mình sao?”
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Không quan tâm”.
Mạt Thiên Đô tức giận mắng: “Đồ bất hiếu!”
Diệp Quân: “…”