Nhìn bóng lưng Diệp Quân rời đi, ánh mắt của chủ nhân bút Đại Đạo dần dần trở nên lạnh xuống như băng, ông ta không tin tên ngu đần này còn có thể lật ngược tình thế.
Ở tại nơi nào đó có một người phụ nữ cũng đang nhìn bóng lưng Diệp Quân, người này chính là Tang Hàn.
Vẻ mặt Tang Hàn phức tạp, cô ta biết không phải là Diệp Quân chủ động phản bội Đế quốc, mà là bị Đế quốc bỏ rơi, cô ta không ngờ sự tình lại phát triển thành ra như vậy.
Đương nhiên, bây giờ nghĩ những thứ này cũng đã không còn nghĩa lý gì nữa!
Bây giờ đã là kẻ thù rồi!
Nếu như thật sự phải giao tranh thì cô ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình!
…
Thành Ung Nhung.
Nhà họ Tần, trong điện, Tần Vân nhìn một đạo mật chiết trước mặt, cả người đều trở nên tê dại.
Diệp Quân lại trở thành tộc trưởng của nhà họ Thiên!
Đây là tin tức mà ông ta mới nhận được!
Sắc mặt gã tái nhợt như tờ giấy, cả người đầu óc trống rỗng.
Lúc này, Tần Tuyết vội vã đi đến: “Ông nội, làm sao vậy?”
Tần Vân đưa mật chiết trong tay cho Tần Tuyết, Tần Tuyết nhận lấy vừa nhìn, sắc mặt trong nháy mắt cũng trở nên trắng bệch: “Cái này... Cái này…”
Tần Vân cười khổ: “Diệp công tử kia lại trở thành người của gia tộc nhà họ Thiên!”
Tần Tuyết giọng run rẩy nói: “Ông nội, bây giờ chúng ta còn đang cho hắn làm thư viện Quan Huyên, cái này... nghiêm khắc mà nói, chúng ta chẳng khác nào đang nối giáo cho giặc! Ta… bây giờ ta lập tức cho mọi người dừng việc làm thư viện lại…”
Tần Vân lắc đầu: “Không còn kịp nữa rồi”.
Tần Tuyết nhìn về phía Tần Vân, Tần Vân nhẹ giọng nói: “Cho dù chúng ta bây giờ cho dừng việc làm thư viện Quan Huyên lại thì đã không còn kịp nữa rồi! Bởi vì một khi thân phận của Diệp công tử được truyền ra ngoài thì Đế quốc chắc chắn sẽ xuống tay với chúng ta đầu tiên… cứ cho là Đế quốc không xuống tay với chúng ta thì nhà họ Tần chúng ta cũng đã phải chịu cái danh phản quốc rồi, có làm như thế nào cũng không thể gỡ bỏ được…”
Giọng của Tần Tuyết hơi run rẩy nói: “Ông nội, nhà họ Tần chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tần Vân nhắm chặt hai mặt lại, cả khuôn mặt lộ vẻ đau khổ.
Tần Tuyết lúc này nói: “Không được, không thể ngồi chờ chết như vậy được, bây giờ chúng ta phải lập tức vạch rõ ranh giới với tên Diệp Quân kia, thể hiện lập trường của chúng ta, chúng ta không thể để cho nhà họ Tần bị diệt vong như vậy được…”
Vừa nói cô ta vừa xoay người rời đi.
“Đứng lại!”
Tần Vân đột nhiên đứng dậy, ông ta hìn chằm chằm vào Tần Tuyết: “Không kịp nữa rồi! Bây giờ rời đi đã không còn kịp nữa rồi. Hiện tại nhà họ Tần ta chỉ có một con đường..”.
Tần Tuyết hỏi: “Con đường gì?”
Hai tay Tần Vân siết chặt lại: “Một con đường đi vào ngõ cụt, tiếp tục làm thư viện Quan Huyên, không chỉ có phải làm, mà còn phải ra sức mà làm!”
Sắc mặt Tần Tuyết khó hiểu: “Ông nội…”
Khuôn mặt của Tần Vân có hơi dữ tợn: “Ngộ nhỡ, ta nói là ngộ nhỡ, ngộ nhỡ lần này nhà họ Thiên đánh thắng, vậy thì Diệp công tử vương giả sẽ quay về đâu?”
Tần Tuyết lập tức đáp: “Không thế nào, điều này…”
Giọng của Tần Vân run run nói: “Nhưng nếu như ngộ nỡ hắn thắng thật...... Đánh cược, ta con mẹ nó đánh cược!! Ông đây muốn đảo ngược tình thế...... Hoặc là sẽ nở hoa, hoặc là bế tắc.....”.
….