Đám người Thập điện chủ và Việt Tôn cực kỳ hoang mang.
Chuyện gì đây?
Chẳng phải mình đã chết rồi sao?
Lẽ nào đang nằm mơ?
Thập điện chủ bỗng nhìn người phụ nữ váy trắng, như nhìn thấy ma: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Lúc nhìn thấy người phụ nữ này, họ mới giật mình, thì ra không phải nằm mơ.
Mặt người phụ nữ váy trắng không cảm xúc: “Giết vẫn chưa đủ nên giết lại lần nữa”.
Nói xong, bà ấy vung tay áo lên.
Vèo vèo vèo...
Thoáng chốc đầu đám người Thập điện chủ bay lên trời.
Mọi người: “…”
Giết lần nữa, những người Đại Chu ở đó đứng sững như bị điểm huyệt.
Giết một lần không đủ, hồi sinh rồi giết lần nữa? Còn có thể như thế sao?
Lúc này mọi người hết sức bàng hoàng, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt như giấc mộng, cực kỳ không chân thực.
Trong Tiểu Tháp, Nhất Niệm ngồi xổm dưới đất, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, liên tục thầm nói: Ta không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì.
Tiểu Tháp: “…”
Bên ngoài tháp.
Người phụ nữ váy trắng chậm rãi xoay người lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân kéo Chu Phạn vẫn chưa hoàn hồn đi đến trước mặt người phụ nữ váy trắng, sau đó nói: “Cô cô”, dứt lời, hắn gãi nhẹ vào lòng bàn tay Chu Phạn.
Chu Phạn hoàn hồn, do dự một chốc, sau đó hơi cúi người nói: “Cô cô”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Chu Phạn, sau đó vung tay áo lên, một tia kiếm khí bỗng bay ra đi vào trong thời không phía xa.
Mọi người đều khó hiểu.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Chu Phạn: “Nó còn ở đây, kiếm khí này còn ở đây, kiếm khí này còn thì Đại Chu không bao giờ diệt vong”.
Nghe thế Hoàng Đế Đại Chu và các cường giả Đại Chu đều mừng rỡ, sau đó đồng loạt cúi người hành lễ.
Bùa hộ thân!
Bùa hộ thân mạnh nhất từ trước đến giờ của Đại Chu.
Mặc dù trước đây vì Diệp Quân mà Đại Chu đánh cược cả con bài cuối cùng, mất hết sạch mọi thứ, nhưng lúc này xem ra đây đúng là xứng đáng.
Hoàng Đế Đại Chu mừng khôn xiết, lần cược lớn này, ông ta thắng rồi.
Mặc dù không biết rốt cuộc thực lực của kiếm tu nữ váy trắng mạnh bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định là vị kiếm tu nữ này đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm, thực lực tuyệt đối vượt qua cảnh giới Khai Đạo.
Có cường giả như vậy bảo vệ, Đại Chu thậm chí sẽ không sợ nền văn minh Thiên Hành nữa.
Lần này đánh cược cả quốc vận, Đại Chu thắng rồi.