Thấy thế, Diệp Quân vội kéo cô gái váy mây: "Cô nương, sức mạnh của thứ này khiếp người, chúng ta không phải là đối thủ của nó, rút!"
Vừa dứt lời, con rối kia đã tấn công về phía hai người, Diệp Quân kéo cô gái váy mây bỏ chạy.
Bị Diệp Quân kéo tay, cô gái váy mây đỏ mặt, cô ấy nào đã thân mật với đàn ông thế này bao giờ đâu? Cô ấy muốn giằng ra theo bản năng, nhưng Diệp Quân nắm chặt quá, lại thêm hai người đang trong tình cảnh nguy hiểm nên cô ấy cứ để mặc, lòng thầm nhủ, mình đã phản kháng mà huynh ấy nắm chặt quá thì thôi, không liên quan gì tới mình.
Ngay lúc ấy, sau lưng hai người bỗng vang lên giọng nói của chàng trai áo trắng: "Tỷ, còn đệ nữa mà! Sao tỷ quên đệ luôn vậy?"
Nghe thấy giọng của chàng trai áo trắng, cô gái bỗng sực tỉnh, suýt thì quên mất đệ đệ. Cô ấy vội quay đầu nhìn, may là ba người bọn họ đã chạy xa mấy nghìn trượng, con rối kia không đuổi theo mà lui trở về đứng trước đại điện ở đằng xa.
Ba người đều thở phào nhẹ nhõm!
Diệp Quân lấy một viên đan dược ra uống sau đó lại đưa một viên cho cô gái váy mây: "Cho cô nương này!"
Cô gái váy mây cũng không từ chối, khẽ cười: "Đa tạ!"
Nói rồi cô ấy nhận viên đan dược nhưng không uống mà cất đi.
Chàng trai áo trắng bên cạnh bỗng hỏi: "Ta thì sao? Ta không có à?"
Diệp Quân nhìn chàng trai áo trắng: "Ngại quá, ta không có nhiều đan dược, xin thứ lỗi!"
Hắn không có nhiều đan dược thật!
Nghe Diệp Quân nói vậy, chàng trai áo trắng bĩu môi, hắn ta trợn mắt nhìn Diệp Quân nhưng Diệp Quân lại bơ đẹp hắn ta sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu trị thương.
Lúc này, cô gái váy mây bỗng lấy ra một bình ngọc trắng đưa tới trước mặt Diệp Quân: "Cho huynh này!"
Trong bình ngọc có năm viên đan dược cấp Đế!
Diệp Quân khá kinh ngạc, hắn biết tài nguyên của nơi này thiếu thốn, đan dược cấp đế rất khan hiếm, ông lão áo bào xám lúc trước còn không có lấy một viên đan dược cấp Đế nào luôn đấy, thế mà cô gái váy trắng này một lần cho hắn những năm viên đan dược cấp Đế!
Thân phận của cô gái này không đơn giản!
Diệp Quân cũng không từ chối, nhận bình đan dược: "Đa tạ!"
Cô gái váy trắng cười nói: "Ta tên Nam Cung Tuyết, còn huynh?"
Diệp Quân đáp: "Diệp Quân!"
Chàng trai áo trắng đứng bên cạnh bỗng hỏi: "Có phải là Diệp tộc - đại tộc ở Nam Cực Thần Châu không?"
Diệp Quân lắc đầu.
Chàng trai áo trắng lại hỏi: "Là tán tu à?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy".
Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân, không hỏi thêm gì.
Nam Cung Tuyết lại hơi bất ngờ: "Huynh thật sự là tán tu à?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừm!"
Nam Cung Tuyết cười nói: "Vậy huynh thật sự rất lợi hại, là một tán tu, không dựa vào cha mẹ, không dựa vào bối cảnh gia thế lại có thể tu được đến trình độ này, hơn nữa năng lực chiến đấu lại mạnh đến cỡ này. Đỉnh thật!"
Diệp Quân cười gượng: "Cũng tàm tạm thôi!"