Dưới đòn tấn công toàn lực của bọn họ, tuy tượng thần huyết mạch của Diệp Quân bị nứt ra nhưng sức mạnh huyết mạch của hắn vẫn không hề bị tiêu diệt!
Không thể tiêu diệt!
Sao có thể chứ?
Phải biết rằng bốn người họ là cảnh giới Khai Đạo, hơn nữa bốn người họ còn liên thủ tấn công, nhưng vẫn không thể mài mòn sức mạnh huyết mạch kia…
Việt Tôn đứng đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa, sát ý trong mắt ông ta như biến thành thực thể: “Không thể để hắn được sống”.
Lúc này, ông ta cảm nhận được một cảm giác sợ hãi.
Tám phần thần tính!
Một mình chống lại bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo?
Đây đã không chỉ là vấn đề yêu nghiệt nữa rồi.
Đây là quá yêu nghiệt!
Yêu nghiệt vô cùng!
Lúc này một cao thủ cảnh giới Khai Đạo chợt nói: “Hắn ta đã là nỏ hết đà rồi”.
Cơ thể của Diệp Quân đã bị nứt ra, xương trắng xuất hiện rõ ràng, vô số máu tươi chảy ra từ trong người hắn.
Nếu không nhờ thân thể của Ngao Thiên Thiên gia trì thì trong khoảnh khắc khi nãy đã đủ khiến thần hồn của hắn tan biến rồi.
Bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo cùng ra đòn, hắn và Ngao Thiên Thiên bây giờ hoàn toàn không thể chống lại được.
Bây giờ hắn phải dựa vào sức mạnh huyết mạch và kiếm Thanh Huyên để chống lại.
Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, lúc này bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo đã biến mất, trong nháy mắt, vô số hơi thở đáng sợ lao nhanh về phía hắn.
Tiểu Tháp chợt nói: “Gọi người”.
Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, từ trước đến giờ ta có từng liều mạng chưa?”
Tiểu Tháp hoảng hốt nói: “Ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc, ngươi không thắng nổi đâu…”
Ầm!
Nó vừa dứt lời, trong người Diệp Quân chợt xuất hiện hai luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ, trong nháy mắt một tượng thần cao nghìn trượng dần ngưng tụ sau lưng hắn.
Một nửa đỏ như máu.
Một nửa màu tím đậm.
Tượng thần ngưng tụ từ hai loại huyết mạch.
“A!”
Khi tượng thần hai huyết mạch sắp ngưng tụ được, Diệp Quân đột nhiên hét to, đôi mắt trở nên dữ tợn, thân thể vốn đã nứt ra lại càng nứt nhiều hơn, linh hồn cũng biến mất với một tốc độ kinh khủng.