Trong mấy vị cô cô, hắn tiếp xúc với Thanh Khưu cô cô ít nhất, vì vậy hắn không ngờ Thanh Khưu sẽ tới. Thanh Khưu cô cô giống Thiên Mệnh Váy Trắng, đều cho hắn cảm giác ấm áp dịu dàng, tính tình rất tốt.
Thanh Khưu mỉm cười, quay lại nhìn Tịnh tông chủ, nói: “Tịnh tông chủ, đám tiểu bối chơi đùa, cô cũng muốn tham gia sao?”
Tịnh tông chủ nhìn Thanh Khưu, sau đó xòe bàn tay ra, một luồng sức mạnh thần bí bao phủ đám cường giả Quá Khứ Tông phía xa, sau đó luồng sức mạnh này cuốn bọn họ đi.
Thấy vậy, Diệp Quân sa sầm mặt mày, cô gái này lại muốn xen vào.
Chết tiệt!
Định không nói võ đức sao?
Thấy Tịnh tông chủ không nói võ đức, Thanh Khưu nheo mắt lại, không nhiều lời nữa, tiên lên một bước, chém một nhát.
Xẹt!
Một đạo kiếm quang chém về phía Tịnh tông chủ.
Tịnh tông chủ bình tĩnh nói: “Định!”
Bùm!
Thanh kiếm bị ghim chặt tại chỗ, nhưng một giây sau, Thanh Khưu đột nhiên biến mất tại chỗ, trong nháy mắt, bà ấy đã vươn tay nắm lấy chuôi kiếm, vung xuống.
Bùm!
Xung quanh kiếm, luồng sức mạnh thần bí vỡ tan.
Thanh Khưu vung nhẹ kiếm.
Rầm!
Thời không chỗ hai người họ bị cắt đứt, xuất hiện trong một mảnh thời không không xác định.
Lấy kiếm làm vực!
Thanh Khưu quay lại nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tùy ý giết!”
Tùy ý giết!
Nghe vậy, Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó cùng đám cường giả Dương tộc đánh về phía Quá Khứ Tông.
Trong kiếm vực, Thanh Khưu nhìn tông chủ Quá Khứ Tông: “Cô phải tuân theo quy tắc”.
Tông chủ Quá Khứ Tông nhìn Thanh Khưu: “Nếu không thì sao?”
Thanh Khưu nhếch môi cười: “Đánh chết cô!”
Tịnh tông chủ nhìn Thanh Khưu: “Thử xem!”
Thanh Khưu gật đầu: “Được!”
Vừa dứt lời, Thanh Khưu đã hóa thành một tia sáng biến mất tại chỗ.