Mục Chủ Thần khẽ gật đầu: “Đúng là nên thế, những người dân nghèo đó không phải là đối thủ của các thương nhân đó, Chúng Thần Điện chúng ta nên ra mặt trong chuyện này, nếu không người dân nơi đó sẽ phải chịu thiệt thòi”.
Nói rồi ông ta nhìn Nam Tiêu: “Còn ý kiến gì nữa không?”
Nam Tiêu nói: “Ta nghĩ chúng ta có thể lấy một phần nhỏ tiền thuế thu được từ khu ổ chuột để mở vài trường học, có thể không phải học viện Thần mà là một số học viện bình thường, học viện dành cho khu dân nghèo, sau đó cho trẻ em ở đó có thể đăng ký học. Mặc dù trong một thời gian ngắn sẽ không có bất kỳ cường giả đỉnh cấp nào xuất hiện trong số những học sinh đó, nhưng ta tin lâu dần chắc chắn sẽ có vài nhân tài xuất hiện, quan trọng nhất là họ có một tia hy vọng và một tương lai, Chúng Thần Điện chúng ta sẽ là người ban cho họ tương lai và hy vọng này, họ sẽ càng tin vào Thần Minh, tín ngưỡng Chúng Thần Điện, điều này không chỉ đơn giản là thu hoạch chính trị với chúng ta”.
Nghe y nói thế, các Thần nhìn nhau, đều khẽ gật đầu…
Thấy thế, Khuất Phổ và Qua Hàn đều sầm mặt, lúc này họ có cảm giác bất an.
Mặc dù Nam Tiêu đã rút lui khỏi cuộc tuyển chọn Chủ Thần, nhưng không có nghĩa là y không còn hy vọng, nếu tất cả các Chủ Thần đều có hứng thú, Nam Tiêu có thể tiến lên bất cứ lúc nào.
Nói xong Nam Tiêu lùi sang một bên.
Lúc này, Thường Vụ Chủ Thần bỗng nói: “Vậy thì thực hiện như lời Nam Tiêu nói. Nam Tiêu, ngươi sẽ chịu trách nhiệm giám sát, đừng để đám thương nhân đó muốn làm gì thì làm, đàn áp người dân ở đó”.
Nam Tiêu do dự, sau đó nói: “Thường Vụ Chủ Thần, chuyện này có thể đối một người thực hiện không?”
Thường Vụ Chủ Thần hỏi: “Tại sao?”
Nam Tiêu nói: “Bây giờ ta và nhà họ Quân…”
Thường Vụ Chủ Thần không cho là thế: “Không sao, ngươi cứ việc đi làm”.
Thất Chủ Thần lạnh lùng nói: “Nhà họ Quân là cái quái gì chứ, mặc kệ đi, cứ để chúng nhảy nhót, ngươi cứ làm việc của mình”.
Nam Tiêu nói: “Tuân lệnh”.
Thường Vụ Chủ Thần lại nói: “Khuất Phổ, Qua Hàn, hai ngươi phối hợp với hắn”.
Tim hai người rơi xuống đáy cốc, nhưng không dám nói gì, lập tức bước ra cung kính nói: “Tuân lệnh”.
Thường Vụ Chủ Thần nói: “Các ngươi ra ngoài đi”.
Sau khi ba người đi rồi, Thường Vụ Chủ Thần nói: “Thế nào?”
Mục Chủ Thần nói: “Chọn hắn vậy”.
Nhị Chủ Thần cũng nói: “Khá ổn, mặc dù hắn đã không còn tư cách tranh cử Chủ Thần, nhưng vẫn là bình tĩnh điềm đạm, không oán thán… Năng lực cũng rất xuất chúng, ta bầu cho hắn”.
Thất Chủ Thần nói: “Tên này khá ổn, rất có triển vọng…”
Các Chủ Thần khác cũng không có ý kiến.
Cứ thế chuyện Nam Tiêu trở thành Chủ Thần kỳ tiếp theo đã được định đoạt.
…
Sức mạnh thực thi của Chúng Thần Điện luôn cực kỳ cao, một giờ sau, Chúng Thần Điện tuyên bố sẽ mở một ngàn ba trăm sáu mươi học viện trong khu người nghèo, không chỉ vậy, bây giờ học viện Thần còn tuyên bố sẽ chuyển đến khu người nghèo…
Sau khi biết được tin tức, thế gia, tông môn của rất nhiều nền văn minh cảm nhận được có cơ hội kinh doanh, kết quả là khu ổ chuột vốn bị mọi người lãng quên giờ đây trở thành nơi đáng chú ý nhất.
Ngày nào cũng có rất nhiều người chạy đến khu này…
Nam Tiêu đã dẫn người của Chúng Thần Điện đến trụ tại khu ổ chuột này từ sớm, y bắt xử lý các quyền tài sản cho những người nghèo này để sau này họ có thể bán.
Tất nhiên đây là ý của Diệp Quân, Diệp Quân biết hiện giờ khu ổ chuột là một mảnh đất vàng, chắc chắn sẽ có nhiều người đỏ mắt, một khi mắc sai lầm thì không phải là chuyện tốt mà là tai họa đối với người dân trong khu ổ chuột, thế nên chính phủ sẽ là người giám sát chuyện này.