Dĩ nhiên hắn biết nguy hiểm, vì hắn biết rất rõ huyết mạch phong ma đáng sợ cỡ nào, nếu hắn để cô bé này hút, mặc dù có thể cải thiện huyết mạch của cô bé nhưng cũng có thể sẽ khiến cô bé rơi vào điên cuồng hoàn toàn, mất đi lý trí, mỗi khi cô bé rơi vào điên cuồng, e là hắn sắp xong đời.
Nhưng lúc đó hắn cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể cược một ván.
Hắn thắng rồi.
Mặc dù huyết mạch phong ma rất thích cô bé này, nhưng nó cũng biết rất rõ, nếu bây giờ làm cho cô bé này điên cuồng, cô bé này chắc chắn sẽ chết, thế nên Diệp Quân không cưỡng ép áp chế, huyết mạch phong ma này lựa chọn kiềm chế bản thân.
Điều này khiến Diệp Quân hơi đau lòng.
Vì hắn nhận ra huyết mạch phong ma thật sự rất thích cô bé này…
Một lát sau, đám người Diệp Quân đã đến trận pháp dịch chuyển, Diệp Quân ngồi xổm xuống, bắt đầu sửa phù văn vốn đã bị hỏng.
Táng Cương đứng ở một bên, thi thoảng nhìn Diệp Quân, sau đó liếm đầu lưỡi, cô bé chợt phát hiện máu của Diệp Quân có vị rất ngon, thậm chí còn ngon hơn cả mùi của thịt linh hồn.
Chiêm Phó đứng ở một bên, gã nhìn Táng Cương, sau đó dịch sang bên cạnh, cô bé này khiến người khác rất sợ.
Chẳng mấy chốc, cuối cùng Diệp Quân cũng đã sửa xong phù văn cuối cùng, sau đó hắn lấy vài linh tinh ném vào mắt trận đó.
Ầm!
Cả trận pháp dịch chuyển bỗng rung chuyển dữ dội, sau đó một luồng sáng xanh đột nhiên xuất hiện trong trận pháp dịch chuyển dưới chân họ, ánh sáng xanh dâng lên từng tầng, sau đó bao trùm ba người họ.
Thấy thế Chiêm Phó bỗng phấn khích: “Thành công rồi”.
Diệp Quân cũng nở nụ cười, hắn lại ném thêm vài linh tinh vào mắt trận pháp.
Ầm!
Trận pháp dịch chuyển khởi động, từng ánh sáng xanh nhấn chìm ba người, thoáng chốc hai người biến mất.
Chẳng bao lâu, ba người tiến vào một thông đạo dịch chuyển, thế nhưng cả người Diệp Quân đều tê liệt vì thông đạo dịch chuyển rất không ổn định, thế nên ba người dịch chuyển trong trạng thái bị treo ngược, bức tường ánh sáng của thông đạo dịch chuyển xung quanh vẫn đang nhấp nháy như thể có thể vỡ bất cứ lúc nào…
Rõ ràng là trận pháp dịch chuyển này có vấn đề lớn.
Diệp Quân nắm chặt Táng Cương, thầm nói: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp nói: “Làm gì?”
Diệp Quân nói: “Mau nghĩ cách đi”.
Tiểu Tháp nói: “Chịu đựng một chút là được”.
Diệp Quân: “…”
Cứ thế không biết qua bao lâu, Diệp Quân mới cảm thấy khá hơn, nhưng khi mở mắt ra, hắn lại thấy mình đang nằm trong một dãy núi, hắn bật dậy, nhìn xung quanh, cả Táng Cương lẫn Chiếm Phó đều không ở đây.
Thấy Táng Cương không ở đây, sắc mặt hắn sa sầm.
Vì bây giờ họ đã đến Thiên Giới, để một mình cô bé ở bên ngoài rất nguy hiểm cho người khác, cũng nguy hiểm với bản thân cô bé.
Dù sao cách sinh tồn của cô bé không hợp với nơi này.
Diệp Quân lắc mạnh đầu vẫn còn hơi choáng, sau đó đứng lên, hắn nhìn xung quanh, mẹ nó đây là nơi nào vậy?
Tiểu Tháp bỗng nói: “Ngươi phải mau chóng tìm được cô bé đó, để cô bé chạy bên ngoài rất nguy hiểm”.
Táng Cương!
Diệp Quân sầm mặt, bây giờ trên người cô bé có huyết mạch phong ma, nếu giết người thật thì khá đáng sợ.
Hắn lại nhìn xung quanh, leo lên, sau đó đi về phía xa, một lúc sau hắn đến trên một ngọn núi, cách hắn hơn mười dặm có thể loáng thoáng thấy được một thành cổ.
Diệp Quân thầm thở phào, cũng mau không bị dịch chuyển đến chỗ quá xa xôi.