Cô ấy nhìn Diệp Quân, sau đó khẽ nói: “Tại sao anh lại cứu tôi?”
Diệp Quân cười nói: “Mặc dù chúng ta không phải là bạn nhưng cô đã giúp tôi khá nhiều việc, tôi không thể thấy chết mà không cứu!”
Tô Tử nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Tại sao anh lại lấy mạng sống để cứu tôi?”
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Lúc đó tình hình cấp bách, không nghĩ nhiều như thế”.
Tô Tử hơi cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi, tôi không biết anh đến câu lạc bộ Vô Biên là để tìm người, tôi cứ nghĩ anh đến đó…”
Diệp Quân khẽ cười, sau đó hơi tò mò nói: “Tô Tử cô nương, rốt cuộc câu lạc bộ Vô Biên này làm ăn gì thế?”
Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Anh không biết sao?”
Diệp Quân lắc đầu.
Tô Tử bình tĩnh nói: “Một nơi mà đàn ông đều khá thích đến, nơi đó có rất nhiều những cô gái xinh đẹp, chỉ cần anh có tiền…”
Nghe thế Diệp Quân đã hiểu.
Hắn khẽ thở dài, Vô Biên Chủ này điên rồi sao?
Đến đây mở loại hình này làm ăn hả?
Thảo nào phụ nữ vừa nghe nói mình muốn đến nơi này thì mặt mày biến sắc.
Diệp Quân cười khổ, bị tên khốn nạn Vô Biên Chủ này hại thảm. Sau này có cơ hội phải bảo cô cô váy trắng đánh ông ta một trận.
Vô Biên Chủ: “…”
Tô Tử nhìn Diệp Quân, vẻ mặt hết sức phức tạp.
Dường như nghĩ đến gì đó, Diệp Quân bỗng hỏi: “Tô Tử cô nương, mấy người kia là ai thế?”
Nghe thế sắc mặt Tô Tử trở nên lạnh lùng: “Đối thủ cạnh tranh thương mại, lần này tập đoàn Tô Thị muốn đấu thầu một mảnh đất thương mại ở Yến Kinh, có rất nhiều kẻ thèm muốn mảnh đất này nhưng không ai trong số họ có thể cạnh tranh nổi với công ty tôi, thế nên chúng đến tiêu diệt chúng tôi”.
Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là thế, vậy sau này ra ngoài cô phải cẩn thận mới được đấy”.
Tô Tử gật đầu định nói gì đó, lúc này bụng Diệp Quân bỗng phát ra âm thanh.
Tiếng bụng kêu khi đói.
Tô Tử sửng sốt.
Diệp Quân hơi ngượng.
Tô Tử nói: “Anh đợi chút”.
Nói rồi cô ấy xoay người đi.
Diệp Quân ở trên giường hít sâu một hơi, chuyện này lần đã cảnh tỉnh hắn.
Mẹ nó!
Nơi này cũng không an toàn một trăm phần trăm.
Phải khôi phục thực lực thôi.