Chu Chu đáp: "Là một cái cây rất lớn, đó là một trong ba thần thụ của nền văn minh Toại Minh, vua của nền văn minh đó lúc giao thủ với chủ nhân của ta đã bị đánh trọng thương, nên chủ nhân đã cướp cái cây đó đi, nhưng sau này hình như cái cây đó cũng bị trọng thương luôn rồi..."
Diệp Quân hỏi tiếp: "Vậy chủ nhân của ngươi đâu rồi?"
Vẻ mặt Chu Chu càng âm u hơn: "Chủ nhân dẫn ta đi ngao du rất nhiều nơi, cuối cùng đến được nơi đây, vốn dĩ nàng ấy định ở đây đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng ngày đó hình như nàng ấy nhận được tin tức gì đó nên đã vội vã rời đi. Nhưng nơi này quá nhỏ bé, nên nàng ấy đã để ta ở lại đây để bảo vệ ta, nàng ấy bảo rằng sau này sẽ đến đón ta, nhưng ta đã đợi rất rất lâu rồi, nàng vẫn chưa..."
Diệp Quân nó: "Lúc trước ngươi từng giao thủ với chủ nhân bút Đại Đạo rồi à?"
Chu Chu lắc đầu: "Không có, ta đánh không lại tên kia, tên kia sau khi nhìn thấy ta cứ như lên cơn gì á, luôn mồm bảo đừng đánh rồi bỏ chạy ngay".
Diệp Quân nhíu chặt mày lại: "Biển Khổ Giới này..."
Chu Chu nói: "Biển Khổ Giới không phải là để phòng bị ông ta, mà là để phòng bị người của nền văn minh Bỉ Ngạn đến làm xằng bậy, nhưng chủ nhân bút Đại Đạo rời đi thì bọn họ tự hiểu nhầm là ta đã ông ta bỏ chạy, từ đó bắt đầu ca tụng ta..."
Diệp Quân khẽ nói: "Thì ra là vậy!"
Chủ nhân bút Đại Đạo!
Nhắc đến cái tên này, Diệp Quân không khỏi nhíu chặt mày lại, trực giác nói cho hắn biết người này chính là đại địch đời này của hắn.
Chu Chu đột nhiên nói: "Nếu chủ nhân ta gặp ngươi, nàng ấy chắc chắn sẽ rất thích ngươi".
Diệp Quân cười nói: "Tại sao?"
Chu Chu nghiêm túc nói: "Bởi vì ngươi rất hiền lành, lại có thể sẵn sàng tiêu tán tu vi đạo pháp vì chúng sinh, chủ nhân cũng là một người vô cùng thiện lương, nàng ấy rất thích những người tốt bụng như vậy".
Diệp Quân cười hỏi: "Chủ nhân của ngươi tên gì?"
Chu Chu đáp: "Bi Tâm Từ".
Bi Tâm Từ!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, cái tên này đặc biệt thật.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: "Ngươi nói ngươi có thể đi thẳng về vũ trụ Cựu Thổ kia?"
Chu Chu gật đầu: "Đúng, trong bản thể của ta có truyền tống trận, có thể đi thẳng về".
Diệp Quân chớp mắt một cái: "Hay là ngươi đưa ta đến đó thăm quan thử đu?"
"Không được không được!"
Chu Chu liên tục xua tay: "Bây giờ ngươi quá yếu, ta dẫn ngươi về đó thì chỉ có nước bị trói lại đánh chết mất... Trừ khi ngươi gọi người cô cô xinh đẹp kia đến, là cô gái mặc váy trắng á..."
Nói đến đây, hai mắt cô bé phát sáng lên, trông vô cùng hưng phấn.
Diệp Quân lắc đầu: "E là không được rồi".
"Hả!"
Chu Chu bỗng há miệng hô lên một tiếng, nhưng chẳng mấy chốc cô bé đã nói tiếp: "Nếu ngươi cầm theo thanh kiếm kia thì chúng ta cũng có thể trở về, có điều bây giờ có về đó cũng vô ích thôi, bởi vì chủ nhân của ta chắc chắn không ở đó".
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Đợi ta mạnh hơn bây giờ một chút thì sẽ giúp ngươi đi tìm chủ nhân, ngươi thấy được không?"
Chu Chu vội vàng nói: "Được, quá được, ngươi tốt quá!"
Diệp Quân cười ha ha.
Chu Chu lại nói: "Chỗ ta có một vài bảo bối lấy từ vũ trụ Cựu Thổ đến, tuy không thể sánh được tháp và kiếm của ngươi... Nhưng cũng không tệ lắm đâu, nếu ngươi muốn dùng thì có thể dùng bất kỳ lúc nào".
Diệp Quân cười nói: "Cảm ơn".