Nhưng ngay lúc sức mạnh linh hồn lực của ông ta tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân, ông ta bỗng biến sắc vì ông ta nhận ra toàn bộ sức mạnh linh hồn của mình lập tức biến mất như tuyết gặp dầu sôi, không còn dấu vết.
Sao có thể?
Ngự thần hầu trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ không thể tin được, sau đó kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân lao vào giữa trán ông ta.
Ầm!
Nhát kiếm này khiến Ngự thần hầu bị “ghim” tại chỗ.
Mọi người đều ngây dại.
Một cường giả cảnh giới Thần Tổ mà lại bị chém chết như thế?
Ngay lúc Diệp Quân định giết luôn Ngự thần hầu, chỉ thấy Bàn Lăng cách đó không xa bỗng xòe tay ra, ngay sau đó một vòng đĩa bỗng hóa thành một tia sáng nhạt bay về phía Diệp An và Táng Cương ở phía xa.
Vây Ngụy cứu Triệu!
Diệp Quân không quan tâm tới Bàn Lăng nữa, bởi vì hắn tin tỷ tỷ.
Ở chỗ xa, Diệp An nhìn thấy Bàn Lang đang điều khiển báu vật giết tới, cô ấy giơ tay tung một nhát thương.
Ầm!
Luồng ánh sáng yếu ớt lập tức tan vỡ, bánh xe tròn bị thổi bay.
Diệp An chậm rãi ngẩng đầu nhìn Bàn Lăng - người từng là bạn bè trước mắt, trong mắt không có chút dao động nào, khoảnh khắc đối phương bắt đầu lựa chọn Sáng Thế Đạo Điên, bọn họ đã không còn là bạn bè nữa.
Diệp An quay đầu nhìn Táng Cương phía sau, “Hút đủ chưa?”
Táng Cương lắc đầu nguầy nguậy, “Vẫn chưa.”
Diệp An bỗng hơi cạn lời.
Lúc đó, sau khi Táng Cương hút huyết mạch phong ma của Diệp An, khí tức của cô bé đã trở nên cực kì không bình thường, là một loại khí tức cực kì gian ác, trình độ tà ác còn vượt qua cả huyết mạch phong ma trên người Diệp An.
Đồng thời, ánh mắt của cô bé cũng biến thành một biển máu.
Càng ngày càng không bình thường!
Lúc này, Ngự thần hầu bị một kiếm của Diệp Quân cố định ngay tại chỗ đột nhiên nói: “Thanh kiếm này của ngươi là kiếm gì?”
Diệp Quân nhìn Ngự thần hầu đang muốn lên tiếng, tâm niệm Diệp Quân khẽ động.
Ầm!
Chỉ trong nháy mắt, thần hồn của Ngự thần hồn bị hút sạch sẽ.
Song, lông mày của Diệp Quân lại nhíu chặt, hắn cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng không nghĩ nhiều, mà vung một kiếm giết về phía Bùi thần hầu cách đó không xa.
Bây giờ không còn nhiều thời gian cho hắn nữa, nếu không thể tiêu diệt ba vị thần hầu này trong thời gian khôi phục tu vi, đến khi hết thời gian thì hắn sẽ là người bị đánh tơi bời.
Nhìn thấy Diệp Quân cầm kiếm giết tới, hai mắt Bùi thần hầu hơi híp lại, đang muốn ra tay, nhưng lúc này, Tả Lâu đột nhiên tức giận gào lớn ‘Ngự’.
Ngự!
Tiếng vừa dứt, hàng ngàn luồng khí tức đột nhiên cuốn sạch qua chiến trường, xông thẳng về phía Diệp Quân.
Thần Châu Vệ!
Mặc dù trong những Thần Châu Vệ này không có cường giả cảnh giới Thần Tổ, nhưng khi bọn họ ra tay đồng loạt, lúc hàng ngàn khí tức tập hợp lại một chỗ, áp lực mạnh mẽ giống một dòng nước lũ cuồn cuộn, như muốn nghiền nát toàn bộ đất trời, uy lực không thua kém cảnh giới Thần Tổ.
Đối diện với sức mạnh cuồn cuộn ngất trời, Diệp Quân không lùi lại mà tiến lên, đột nhiên chém một kiếm xuống.
Vèo!
Sức mạnh cuồn cuộn ngút trời đó bị nhát kiếm này của hắn cưỡng ép xé nát.
Không thể chống lại!