Dù thực lực của hắn đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không thể nào phá huỷ phong ấn Thần Nhất để lại.
Vì thực lực của hắn càng mạnh thì sức mạnh phong ấn này cũng sẽ càng mạnh.
Hôm nay, Diệp Quân dừng lại, sau đó thu hồi ý kiếm trong tay, xoay người rời đi.
Không lâu sau đó, hắn đi tới Võ Tông.
Trong điện.
Huyền Âm tỏ vẻ khó tin: “Ngươi muốn đi ra ngoài ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Phong ấn là chết, người là sống, vì thế hắn muốn ra ngoài chém giết với người khác.
Huyền Âm trầm giọng hỏi lại: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân lại gật đầu.
Huyền Âm nhắc nhở: “Cao thủ của bốn gia tộc hậu duệ thần linh đều ở bên ngoài, một khi ngươi đi ra chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng, ngươi cần phải hiểu rõ việc này”.
Diệp Quân cười nói: “Ta biết”.
Huyền Âm vốn còn muốn khuyên nhủ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệp Quân, bà ta biết mình không thể khuyên được.
Huyền Âm gật đầu: “Đi theo ta!”
Dứt lời, bà ta dẫn Diệp Quân đi tới trước trận pháp dịch chuyển kia.
Huyền Âm xoay người nhìn về phía Diệp Quân: “Chắc chắn không suy nghĩ lại chứ?”
Diệp Quân cười khẽ, sau đó bước lên trên trận pháp dịch chuyển, hắn lấy Tổ Nguyên ra, sau khi hấp thu Tổ Nguyên, trận pháp dịch chuyển lập tức hoạt động.
Diệp Quân nhìn về phía Huyền Âm: “Huyền Tông chủ, hẹn gặp lại sau”.
Dứt lời, hắn đã biến mất.
Huyền Âm đứng tại chỗ lắc đầu: “Đúng là một kẻ điên”.
Bên ngoài động thiên Thần Nhất.
Diệp Quân vừa đi ra từ trận pháp dịch chuyển đã bị vô số cao thủ bao vây.
Mạt Thiên Đô và Tần Nguyên, còn có Triệu Thiên Kích là những người dẫn đầu.
Mà cao thủ của bốn gia tộc cũng đã bao vây kín xung quanh.
Mạt Thiên Đô nhìn chằm chằm Diệp Quân với ánh mắt nghi ngờ, ông ta không ngờ Diệp Quân lại chủ động ra ngoài.
Hai người Tần Nguyên cũng tỏ vẻ nghi hoặc!
Dường như chuyện này không được bình thường cho lắm.