Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tinh không, so với uy lực đáng sợ này, uy lực của Chân Long lại giống như một đứa trẻ.
Hoàn toàn không thể so sánh được.
Diệp Quân khẽ cười, hắn nhắm chặt hai mắt lại.
Nếu không thể cùng sống với Tiểu Ca, vậy thì cùng chết.
Đúng lúc này, kiếm Hành Đạo trong tay hắn bỗng rung lên…
Tất cả mọi người đều đang nhìn lên trời đợi cụ tổ nhà họ An xuất hiện.
Đúng lúc này, ở nơi sâu nhất trong tinh không nơi mà mọi người không thể nhìn thấy cũng không thể nghe được, một giọng nói không cảm xúc vang lên: “Cút!”
Cút!
Giọng nói này không hề có cảm xúc, cực kỳ lạnh lùng.
“Hỗn xược!”
Giọng nói tức giận bỗng vang lên từ trong tinh không: “Thế mà dám xem thường lão phu, ngươi…”
Ông ta vừa dứt lời, một tiếng hét thảm thiết vang lên từ nơi sâu nhất trong tinh không vũ trụ vô tận đó, sau đó ở nơi tinh không rất nhiều người không nhìn thấy, một cái đầu máu chảy ròng ròng rơi xuống.
Một hồi im lặng, trong tinh không hoàn toàn trở nên im ắng.
Mọi thứ đều trở lại bình thường.
Trên hoang địa, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn trời đợi ông lớn đó xuất hiện.
Thế nhưng lúc này uy lực đáng sợ đó biến mất rất nhanh.
Mọi người sửng sốt.
Không xuất hiện nữa sao?
Sắc mặt Viên Cổ ở trên đài quan chiến hiện lên vẻ khó tin: “Chuyện này…”
Ánh mắt Triệu Tố cũng đầy vẻ không thể tin được.
Chuyện gì thế này?
Vậy là đi rồi sao?
Diệp Quân ở đằng xa mở mắt ra, trong mắt hắn cũng là vẻ ngờ vực.
Chuyện gì thế?
Không xuất hiện nữa ư?
Lúc này Tháp gia bỗng nói: “Có lẽ là ông trời muốn ngươi sống, nếu đã thế thì phải sống cho tốt”.
Diệp Quân im lặng một hồi rồi gật đầu: “Ừ!”
Nói rồi hắn nhìn An Mục ở phía trước, lúc này An Mục đã không còn hơi thở.
Ngay sau đó cả người hắn bỗng xoẹt ngang qua, một kiếm chém vào cổ Chân Long đó.
Gừ!
Một tiếng gào bi thương vang lên, Chân Long rơi xuống.
Hai Chân Long đã chết!
Hiện trường im phăng phắc.
Hai Chân Long đã chết!