Vân Tàng và người phụ nữ thần thuật sư cũng trợn mắt há mồm.
Bởi vì bọn họ đều không phát hiện ra người đàn ông kia rút kiếm như thế nào…
Người đàn ông áo trắng hờ hững nhìn Cố Trần, xòe bàn tay ra, thanh kiếm kề trước trán Cố Trần bay về tay ông ta, sau đó ông ta đưa người phụ nữ váy trắng đi về hướng xa.
Tại chỗ, nét mặt Cố Trần xám như tro tàn, đầu óc trống rỗng.
Lần đầu tiên, gã còn nhìn thấy Diệp Quân rút kiếm.
Lần này đối phương rút kiếm lúc nào gã còn không biết.
Trực tiếp nghiền ép.
Gã yếu đến vậy sao?
Lúc này, Cố Trần bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Sắc mặt Vân Tàng và người phụ nữ thần thuật sư cũng hơi khó coi, Thần Viện đều đáng sợ vậy sao?
Thế này chính là bật hack đó hả?
Khó tin!
Vân Tàng cười khổ, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực và tuyệt vọng, giống như rơi vào vực sâu vô tận, thật sự bất lực và tuyệt vọng.
Đây chính là Thần Viện ư?
Vân Tàng thở dài thườn thượt, cười chua chát.
Bây giờ hắn ta đã biết vì sao bọn họ không thể vào được Thần Viện rồi, vì so với người của Thần Viện, bọn họ còn kém rất xa.
Vân Tàng quay đầu nhìn Cố Trần như mất hồn bên cạnh, nói: “Đi thôi”.
Cố Trần hít sâu một hơi: “Ta sẽ cố gắng vượt qua bọn hắn!”
Vân Tàng gật đầu: “Huynh cố lên”.
Cố Trần trừng mắt nhìn Vân Tàng: “Huynh không tin ta à?”
Vân Tàng vỗ vai Cố Trần, khẽ thở dài: “Đôi khi có một số việc không phải cứ cố gắng là có thể làm được”.
Nói xong hắn ta và người phụ nữ thần thuật sư rảo bước biến mất ở phương xa.
Cố Trần đứng tại chỗ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
…
Tội Giới.
Diệp Quân và Diệp An đến một dãy núi rộng lớn, so với săn giết yêu thú, hắn càng tò mò về Tội Giới này hơn. Bởi vì những miêu tả về Tội Giới trong sách thần ở học viện Thần đều là mặt xấu xa, tàn ác.
Đương nhiên hắn không tin, vậy nên lần này đến Tội Giới, hắn muốn xem thế giới này, tìm hiểu về nó nhiều hơn.
Sách ở học viện Thần ghi chép chính sử.
Nhưng rất nhiều lúc, dã sử mới là chân tướng thật sự.