Sinh con!
Diệp Quân lặng thinh.
Nhất Niệm nhìn Diệp Quân đợi câu trả lời.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Chắc hẳn muội đã tiếp thu hết thông tin văn hóa nền văn minh vũ trụ của bọn ta”.
Nhất Niệm chớp mắt: “Có phải không tiện trả lời không?”
Diệp Quân gật đầu: “Rất phức tạp, liên quan đến rất nhiều thứ”.
Nhất Niệm khẽ lắc đầu, liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Vậy sau này ta muốn có con thì vẫn đi nhận trái cây nhỉ”.
Diệp Quân dở khóc dở cười.
Nhưng hắn vẫn khá tò mò về nơi ở của Nhất Niệm.
Con người bước ra từ trong trái cây ư?
Hắn chưa từng nghe nói đến chuyện này.
Chẳng mấy chốc thịt dê trong tay Diệp Quân đã được nướng chín, mùi thơm khiến người ta càng thèm thuồng.
Diệp Quân rắc một ít gia vị mang đến từ hệ Ngân Hà lên, hắn nhìn Nhất Niệm, khóe miệng Nhất Niệm đã chảy nước miếng.
Diệp Quân bật cười, hắn xé một cái đùi dê đưa cho Nhất Niệm, Nhất Niệm vội gói kẹo hồ lô còn chưa ăn hết đó lại, sau đó nhận lấy đùi dê rồi gặm ngấu nghiến.
Diệp Quân mỉm cười, dịu giọng nói: “Cẩn thận chút, đừng để bị nghẹn”.
Nhất Niệm ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, nhếch môi cười, sau đó ăn tiếp.
Diệp Quân khẽ cười, cũng xé một miếng đùi dê, sau đó cắn một miếng, phải nói là hương vị cực kỳ ngon, nhất là sau khi thêm gia vị mang đến từ hệ Ngân Hà, hương vị càng thêm thơm ngon.
Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, có ăn không?”
Tiểu Tháp tức giận mắng: “Ngươi cút đi, thằng nhóc xấu xa”.
Diệp Quân: “Vị huynh đệ này”.
Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên.
Diệp Quân quay đầu lại thì nhìn thấy một nam một nữ đứng cách bên phải hắn và Nhất Niệm không xa, hai người đều rất trẻ, người đàn ông mặc trường bào, khuôn mặt tuấn tú, trên tay cầm một thanh kiếm, trên môi là nụ cười hòa nhã. Còn cô gái bên cạnh y mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, mặc dù dung mạo không tuyệt thế nhưng cũng rất thanh tú.
Diệp Quân hơi ngờ vực.
Người đàn ông mỉm cười nói: “Có ngại khi
thêm hai người không?”