Ông lão áo sợi gai nói: “Nếu thiếu niên đó đã bị giết…”
Thái A Thiên nhắm mắt lại: “Vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa”.
Ông lão áo sợi gai gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
…
Trong hư không bí ẩn nơi nào đó, sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám, hắn và Nhất Niệm bị ai đó sử dụng thần thông vô thượng ép buộc dẫn đến đây.
Nhất Niệm nhìn sương mù ở đằng xa, sau đó tiếp tục liếm kẹo hồ lô.
Lúc này một người đàn ông chậm rãi bước ra từ trong sương mù.
Người đàn ông mặc một bộ đồ trắng, khí chất bất phàm, trên môi là nụ cười nhàn nhạt.
Người đàn ông nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Ta tự giới thiệu, Huyền Minh”.
Huyền tộc!
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Có việc gì?”
Huyền Minh cười nói: “Rơi vào nguy hiểm nhưng sắc mặt không đổi, thú vị đấy”.
Dứt lời, gã chậm rãi bước đến chỗ Diệp Quân: “Theo ta được biết, trên người ngươi có bảo vật của nền văn minh vũ trụ cấp bốn đúng không?”
Diệp Quân cười nói: “Thì ra là đến vì thứ này”.
Huyền Minh nhìn Diệp Quân cười nói: “Chết có rất nhiều kiểu, nếu ngươi chủ động giao đồ ra, ta có thể để ngươi chọn cho mình một cách chết, ngươi thấy sao?”
Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Ngươi đang kéo dài thời gian”.
Huyền Minh híp mắt, Diệp Quân lại nói: “Ngươi đang đợi người à?”
Huyền Minh cười nói: “Sao mà biết được?”
Diệp Quân nhìn Huyền Minh: “Kết giới thời không ở đây đang không ngừng tăng cường, nói cách khác ngươi không chắc có thể giết được ta nên mới kéo dài thời gian chờ viện binh”.
“Ha ha!”
Huyền Minh bật cười: “Phải nói rằng ta đánh giá ngươi hơi thấp đấy”.
Đúng là gã đang trì hoãn thời gian, sở dĩ làm như Diệp Quân nói, không phải vì gã không chắc có thể giết được Diệp Quân, mà là bởi vì Diệp Quân nắm giữ một bảo vật đến từ nền văn minh vũ trụ cấp bốn.
Từ lúc đầu gã không hề xem thường Diệp Quân.
Gã biết rất rõ khinh địch là một hành động cực kỳ ngu xuẩn.
Thế nên gã đang đợi, đợi một vị lão tổ Huyền tộc đến.