Diệp Quân trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu Tháp cười phá lên ha ha: "Cũng chỉ có cha ngươi mới có thể trị được tên lươn lẹo nhà ngươi thôi!"
Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Quân, cười mà như không cười: "Cứ nói lời thật lòng của con đi, cha không có ý gì đâu, thật đó".
Mồ hôi lạnh của Diệp Quân chảy xuống: "Cha, bây, bây giờ mà thảo luận chuyện này hình như không thích hợp lắm?"
Người đàn ông áo trắng nở nụ cười của cha hiền: "Cha không phải là loại người mưu mô, con cứ việc nói thẳng. Cha đảm bảo sẽ không đánh con, cũng không làm khó dễ gì con đâu. Tháp gia có thể làm chứng, phẩm chất của cha con vẫn tốt lắm".
Tiểu Tháp: "..."
Diệp Quân đau trứng thật sự, hôm nay cha hắn bị làm sao vậy?
Sao mà trả lời câu này được?
Cái này mà trả lời không khéo thì một là đắc tội cha, hai là đắc tội ông nội, hai người này không ai là tầm thường hết, đắc tội bọn họ chắc chắn là không có quả ngon để ăn.
Diệp Quân quay sang nhìn cô gái váy trắng cầu cứu, cô gái váy trắng bình tĩnh nói: "Ta cũng muốn biết".
Diệp Quân: "..."
Trầm mặc.
Mà cả cha và cô cô đều đang nhìn hắn, chờ đợi một câu trả lời.
Diệp Quân đột nhiên quay sang nhìn về những cường giả Cựu Thổ ở phía xa, hắn nhìn lướt một vòng rồi ánh mắt dừng lại ở trên nhóm người Khưu Nghiệt, thấy Diệp Quân nhìn mình, Khưu Nghiệt cau mày lại, tên đó nhìn mình làm gì?
Mà lúc Khưu Nghiệt đang nghi hoặc thì trong đầu bỗng vang lên tiếng của Diệp Quân: "Con rùa kia, cha ta đến rồi đây này, ông có bản lĩnh thì đến đánh cha ta đi!"
Mẹ nó?
Khưu Nghiệt nghe vậy thì bỗng nỗi trận lôi đình, ông ta căm tức nhìn người đàn ông áo trắng: "Ngươi là cha của tên này đúng không? Nào, để ta lĩnh giáo xem thử cha của hắn tài cán thế nào".
Dứt lời, ông ta đột nhiên bay lên trời, tay phải duỗi về phía người đàn ông áo trắng, sau đó đột nhiên nắm chặt lại, đột nhiên mảnh thời không ở chỗ người đàn ông áo trắng co rút lại một cách nhanh chóng, từng luồng khí thế mạnh mẽ ồ ạt ập tới như muốn nghiền nát người đàn ông nọ.
Người đàn ông áo trắng vẫn chưa ra tay mà chỉ đứng yên ở đó, chẳng mấy chốc, dưới sự chứng kiến của mọi người, thời không nơi ông ấy đang đứt đã bị phá nát hoàn toàn, thế nhưng ông ấy lại chẳng hề hấn gì.
Thấy thế, Khưu Nghiệt bỗng chốc sững sốt: "Sao có thể?"
Mà lúc này đây, những cường giả Cựu Thổ có mặt ở đây đều thấy chấn động.
Nhưng tất nhiên đây cũng là trong dự liệu của họ, con trai yêu nghiệt như thế, sao cha hắn có thể là một tên vô dụng được.
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng và cô gái váy trắng, lúc này cô ta bỗng thấy bất an hơn bao giờ hết.
Từ lúc hai người này xuất hiện, cô ta vẫn luôn quan sát họ và phát hiện ra một điều, đó chính là dù cả hai đang bị nhiều cường giả vây quanh như vậy nhưng lại chẳng tỏ vẻ gì, dù chỉ là một chút căng thẳng hay lo lắng cũng đều không có.
Tự tin như thế?
Hơn nữa cô ta không thể cảm nhận được hơi thở của hai người, dù bọn họ đang đứng đó, nhưng lại như không hề tồn tại vậy.
Không đúng!!
Toại Cổ Kim đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, có lẽ cô ta đã đánh giá thấp thực lực của những người đứng sau Diệp Quân này rồi.
Khưu Nghiệt liếc mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo trắng, ông ấy không ra tay mà chỉ lui sang một bên, như nghĩ đến điều gì đó mà quay sang lạnh lùng liếc Diệp Quân, mẹ kiếp, tên nhóc này suýt nữa hại chết mình rồi.
Lúc này, Thương Hồng Y dẫn đầu đột nhiên cười nói: "Đúng là có chút thú vị".
Người đàn ông áo trắng liếc mắt nhìn Diệp Quân xào quyệt, đúng là càng nhìn càng thấy vừa ý, ông ấy bật cười, không làm khó dễ đứa con trai này nữa, ông ấy chậm rãi xoay người nhìn Thương Hồng Y ở phía xa: "Các ngươi nhiều người như vậy mà lại bắt nạt con trai của ta, thật sự có hơi quá đáng".
Khóe miệng Thương Hồng Y hơi cong lên: "Rồi sao nữa?"
Người đàn ông áo trắng đột nhiên nhẹ nhàng vung tay lên, kiếm Thanh Huyên bỗng bay ra, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng, chỉ một khắc sau-
Xoẹt!