Diệp Quân đột nhiên nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bên cạnh, vì người báo giá chính là Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.
Trên đài, người phụ nữ thanh tú nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cười nói: “Một trăm hai mươi ngàn.”
“Hai trăm ngàn!”
Lúc này, lại có một giọng nói vang lên.
Diệp Quân về phía phát ra âm thanh, người báo giá là một cô gái mặc áo đen, mày kiếm mắt sáng, trên lưng đeo một thanh trường kiếm.
“Năm trăm ngàn!”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vừa mở miệng đã khiến tất cả mọi người trong sân kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía cô ta.
Cô gái đeo kiếm nhíu mày, nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Sáu trăm ngàn!”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu mặt không cảm xúc: “Một triệu!”
Rào rào!
Trong sân xôn xao!
Đằng xa, cô gái đeo kiếm đột nhiên đứng dậy, cô ta xoay người nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, tuy không ra tay nhưng lại có một luồng áp bức vô hình chèn ép Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thản nhiên nhìn cô gái đeo kiếm kia, phớt lờ uy lực kiếm đạo của cô ta.
Cô gái đeo kiếm không ra giá nữa, vì vậy, cuối cùng thanh kiếm này cũng thuộc về Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô gái thanh tú cung kính đưa thanh kiếm gãy đến trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lấy một tấm thẻ màu vàng sậm đưa cho cô gái thanh tú, thấy tấm thẻ này, vẻ mặt cô gái kia lập tức thay đổi, lập tức cúi người xuống, cung kính nói: “Khách quý chờ một chút.”
Nói xong, cô ta hành lễ một cái, sau đó lui về phía sau.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhận lấy thanh kiếm gãy, cũng không nhìn, lập tức đưa tới trước mặt Diệp Quân, như cảm nhận được điều gì đó, thanh kiếm gãy rung lên.
Ngay lúc này, cô gái đeo kiếm đột nhiên đi tới, lạnh lùng nói: “Các hạ đúng là người rộng lượng, nhưng đưa thanh kiếm này cho một người phàm không có tu vi, cô không cảm thấy mình đang sỉ nhục thanh kiếm này sao?”
Thanh kiếm gãy: “...”
Diệp Quân đưa mắt nhìn cô gái đeo kiếm, cô gái kia thật ra rất xinh đẹp, vóc người đeo kiếm thon thả, mày ngài mắt to, tư thế oai hùng, trông rất hào khí, vì cỗ ngạo khí cùng hào quang rực rỡ này quá lớn nên khiến những người xung quanh các ba thước cũng có thể cảm nhận được khí thế bức người từ cô ta tản ra.
Diệp Quân thu ánh mắt lại, hắn nhận lấy thanh tàn kiếm trong tay Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quan sát một lượt, sau đó quay sang cười nói với cô ta: "Được hời rồi".
Được hời!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu có hơi ngạc nhiên, cô ta nhìn thanh tàn kiếm kia, quả thật cảm thấy rất bất phàm.
Diệp Quân cười nói: "Chúng ta đi thôi".
Nói rồi, hắn xoay người rời đi.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thản nhiên nhìn cô gái đeo kiếm kia, cũng xoay người đi theo.
Cô gái đeo kiếm nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt lạnh lùng.
Lúc này, một người đàn ông kiếm tu đi tới bên cạnh cô gái đeo kiếm, gã trầm giọng nói: "Việt sư tỷ, cô gái kia không tầm thường, ta không cảm nhận được hơi thở của cô ta, hơn nữa đây là địa bàn của tộc Đệ Nhất, không nên manh động".
Cô gái đeo kiếm nhìn chằm chằm vào Diệp Quân ở nơi xa, không nói gì, chỉ là ánh mắt ngày càng lạnh đi, kiếm sau lưng cũng khẽ rung.
Chỉ chốc lát sau, cô ta quay đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh: "Nói nhiều".
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi đến tầng mười, nơi đây là quán ăn, nhưng ở đây chỉ cung cấp nguyên liệu, còn nấu thì phải tự mình làm.
Thấy vậy Diệp Quân có hơi ngạc nhiên.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu giải thích cho hắn nghe, tuy có rất nhiều tu sĩ đã có thể ích cốc không cần ăn uống nữa, nhưng vẫn có không ít tu sĩ thích việc ăn uống, không phải bọn họ muốn lấp đầy bụng, mà là vì cảm thấy việc ăn rất ngon, mà nơi này được xây nên để phục vụ cho những người như thế.
Diệp Quân nghe xong thấy cũng dễ hiểu.
Bởi vì hắn cũng vậy mà!
Diệp Quân tự mình xuống bếp, nguyên liệu nấu ăn gì cũng có cả, bắt tay vào làm cũng thuận tiện.