A Già khẽ lắc đầu: “Điều đó không quan trọng, quan trọng là… chúng ta cần tín ngưỡng”.
Tín ngưỡng!
Diệp Quân hiểu ra.
Bên này hiện đang rơi vào tình thế xấu, nếu không có tín ngưỡng thì làm sao có thể kiên trì đấu tranh?
Thần Nhất có lẽ chính là niềm hi vọng duy nhất trong lòng họ.
Khi đang trò chuyện, hai người đã đi tới trước mặt một đại điện. Đại điện này rực rỡ lộng lẫy, vô cùng xa hoa, trước đại điện có một pho tượng điêu khắc, nhưng không có mặt.
Vô Diện Thần!
A Già nhìn pho tượng đó, nhẹ giọng nói: “Ta chưa từng thấy Thượng Thần Thần Nhất, nhưng ta đã từng thấy thần thị đại nhân bên phía chúng ta… Ông ấy là một vị cường giả hùng mạnh đến độ có thể khiến người ta tuyệt vọng khi đối mặt, nhưng mà, cường giả cấp bậc ấy lại vẫn cứ tin tưởng và thờ phụng Thượng Thần Thần Nhất…”
Diệp Quân lặp lại: “Thần thị?”
A Già gật đầu: “Đám người của Chúng Thần Điện tự xưng là thần ấy, ban đầu đều là học sinh của Thượng Thần Thần Nhất, người ngoài gọi họ là thần thị, sau khi Thượng Thần Thần Nhất biến mất, bọn họ mới dám xưng thần. Thần thị đại nhân của Tội Giới bọn ta năm xưa chiến bại, bị trục xuất tới Tội Giới, bị bọn họ coi là tội đồ”.
Diệp Quân nói khẽ: “Xưa nay đều thế cả mà, thắng làm vua, thua làm giặc”.
Thắng lợi là chính nghĩa.
A Già liếc nhìn Diệp Quân, không nói gì thêm.
Hai người tiếp tục đi vào trong điện, nhưng khi đến gần đại điện, cả hai đều biến sắc, bởi vì hai bức tranh treo hai bên cửa lớn của đại điện bỗng hóa thành hai luồng sáng, lao về phía họ.
Diệp Quân vội rút kiếm chém một nhát.
A Già cũng vung thương lên.
Rầm!
Rầm!
Giây lát, hai người bị đẩy lùi về phía sau mấy nghìn trượng.
Sau khi dừng lại được, Diệp Quân cúi đầu nhìn tay phải của mình, cánh tay ấy đã xuất hiện vô số vết rạn.
Lòng cả kinh, hắn ngẩng lên nhìn về phía đại điện, nơi cửa đại điện có hai người đàn ông vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, tay cầm búa lớn, trên người tản ra một luồng uy áp cực khủng bố.
A Già đứng bên cạnh Diệp Quân cũng trầm mặt: “Thần tướng!”
Thần tướng!
Lúc này, một vị thần tướng đột nhiên lên tiếng: “Thần Điện là chốn trọng địa, người ngoài không được tùy tiện đi vào, hãy mau lùi ra để tránh nguy hiểm đến tính mạng”.
Diệp Quân hơi bất ngờ, vì vị thần tướng này vậy mà còn khá là nhân tính hóa.
A Già đứng bên đột nhiên chắp tay thành hình chữ thập, sau đó, quanh thân cô ta chợt tản mát ra vô số điểm sáng lóng lánh đầy thánh khiết.