Nhưng họ lại không thể mặc kệ, vì nếu họ mặc kệ thì không biết nhà Nạp Lan và Diệp tộc sẽ hỗn loạn như thế nào nữa.
Thật ra họ cũng thấy tương lai gia tộc của mình khá mơ hồ.
Vì quyền lực của Diệp Quân và Nạp Lan Ca thật sự quá lớn, mà hiện tại Diệp tộc và tộc Nạp Lan hoàn toàn không có trợ giúp gì với hai người họ, hơn nữa, trong vũ trụ Quan Huyên, thực lực của Diệp tộc và tộc Nạp Lan cũng vô cùng nhỏ yếu, nhưng địa vị lại rất cao.
Nói một cách đơn giản là địa vị không phù hợp với thực lực.
Rất nhiều tộc nhân ngày càng hống hách, đặc biệt là ở bên ngoài, người trong hai tộc hoặc ít hoặc nhiều đều có cảm giác hơn người.
Họ cảm thấy rất lo lắng vì chuyện này.
Lần này Nạp Lan Ca về tộc xử lý mấy trưởng lão có thực quyền rõ ràng là đang cảnh cáo tộc Nạp Lan!
Lúc này, Diệp Tiêu đột nhiên cười khẽ: “Trách nhiệm nặng nề và lâu dài”.
Nạp Lan Danh cười nói: “Đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, đi uống mấy chung rượu đi”.
Hai người cười to rời đi.
…
Thư viện Quan Huyên ở Nam Châu.
Khi Diệp Quân và Nạp Lan Ca đến thư viện, trước sơn môn đã người đông nghìn nghịt.
Đều là học viên và đạo sư của thư viện Quan Huyên.
Gần như đều đến đông đủ.
Thấy cảnh này, Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau cười khẽ, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Khi nhìn thấy Diệp Quân và Nạp Lan Ca, tất cả học viên của thư viện Quan Huyên đứng ở sơn môn đều bắt đầu xôn xao, vội vàng vẫy tay hô hào.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca đáp xuống, người dẫn đầu là Viện trưởng Chu Phu của thư viện Quan Huyên.
Hai người vừa đến trước sơn môn, Chu Phu đã dẫn theo tất cả học viên đồng loạt hành lễ.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Mọi người không cần đa lễ”.
Mọi người nhìn Diệp Quân và Nạp Lan Ca bằng ánh mắt vô cùng tò mò, đặc biệt là những người mới gia nhập thư viện Quan Huyên kia.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca chính là nhân vật truyền thuyết trong thư viện Quan Huyên ở Nam Châu.
Đặc biệt là Diệp Quân!
Thật ra dù Diệp Quân không phải Thiếu chủ của thư viện Quan Huyên thì danh tiếng của hắn ở Nam Châu vẫn rất cao, vì hắn đã dẫn dắt Nam Châu đánh bại Thanh Châu lúc đó vẫn còn hống hách ngạo mạn, giúp Nam Châu nêu cao tên tuổi từ đó.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía người đàn ông ở một bên, khi nhìn thấy đối phương, Diệp Quân nhất thời ngạc nhiên: “Tiêu huynh”.
Người đàn ông này chính là Tiêu Qua.
Tiêu Qua mỉm cười nói: “Diệp huynh, đã lâu không gặp”.
Diệp Quân nhìn thẻ bài gỗ trước ngực Tiêu Qua, sau đó nói: “Bây giờ huynh là đạo sư trong thư viện à?”
Tiêu Qua gật đầu: “Sau khi ra ngoài dạo chơi, cuối cùng phát hiện ta vẫn thích nơi này hơn, cho nên trở lại làm đạo sư”.
Diệp Quân cười nói: “Cảm giác làm đạo sư thế nào?”
Tiêu Qua cười to: “Cũng không tệ, khi nào rảnh huynh có thể thử”.
Sau đó, hai người đều cười to.