Đại tỷ cười: "Vì không đáng! Tuy thư viện có cường giả nhưng đó là yêu thú cấp Đế, sức chiến đấu phi phàm, bọn họ đã an nhàn quen rồi, sao dám đi vào chỗ gió tanh mưa máu? Còn về Yêu Giới, tuy yêu thú đó đã nuốt một toà thành của con người, nhưng thứ nó nuốt là con người chứ đâu phải là yêu thú, thế nên bọn chúng lại càng không đi truy sát đồng loại của mình".
Diệp Quân trầm giọng nói: "Thư viện là người bảo vệ trật tự thế giới đấy!"
Đại tỷ cười khẽ: "Đối với đám quản lý thư viện, chỉ cần không ảnh hưởng tới chức vị và lợi ích của họ thì đừng nói là chết mười mấy vạn người, cho dù chết cả trăm vạn người, bọn họ cũng không quan tâm. Nhưng nếu chuyện này để lọt vào tai tổng viện, tổng viện truy cứu trách nhiệm, uy hiếp đến địa vị của bọn họ, đệ có tin không, thư viện Quan Huyên của Trung Thổ Thần Châu sẽ có thể diệt trừ ngay con yêu thú cấp Đế này trong vòng nửa canh giờ!"
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Đệ hiểu rồi!"
Đại tỷ mỉm cười, sau đó bước vào trong trận pháp dịch chuyển, ba người Diệp Quân cũng vào theo.
Trận pháp khởi động, bốn người biến mất.
Mười lăm phút sau, Diệp Quân cảm giác như mình đã dừng lại. Hắn mở mắt ra, xung quanh hơi tối, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy phía cuối tầm nhìn, lờ mờ có thể thấy được một toà thành cổ, mà cũng chỉ có một toà thành cổ thôi.
Đại tỷ nói: "Đó chính là Tội Thành, là địa điểm an toàn duy nhất trong Tội Uyên, hơn nữa ở trong đây một ngày phải mất phí mười vạn kim tinh!"
Nghe vậy Diệp Quân thấy hơi đau ví!
Khiếp thật!
Cách kiếm tiền của người ở tầng lớp trên quá khủng bố!
Đại tỷ nhìn quanh bốn phía, khẽ hỏi: "Người đâu?"
Lúc này, một chàng trai bỗng từ phía xa lướt tới, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt bốn người.
Chàng trai nhìn đại tỷ: "Đi thôi!"
Nói xong gã quay người lướt về phía xa.
Bốn người đại tỷ lập tức đi theo.
Trên đường đi, đại tỷ nói: "Đây là người dẫn đường, hắn biết tung tích của con yêu thú cấp Đế kia!"
Diệp Quân khẽ gật đầu.
Chẳng mấy chốc, chàng trai kia đã dẫn bốn người tới một ngọn núi lớn, sau khi xuyên qua một mảnh rừng rậm, chàng trai bỗng dừng lại, gã chỉ vào sơn cốc xa xa: "Con yêu thú đó ở trong kia! Trước đây bị thương nặng, bây giờ đang dưỡng thương!"
Đại tỷ nhìn chàng trai: "Sau khi ta xác nhận sẽ trả tiền cho ngươi".
Chàng trai nhíu mày: "Bây giờ cô phải trả ta luôn!"
Đại tỷ bình tĩnh nói: "Nếu nó không có ở trong đó, chẳng phải ta mất tiền à?"
Chàng trai còn chưa nói gì, Diệp Quân đã kéo đại tỷ ra sau lưng, một giây sau, một thanh kiếm đã chĩa thẳng lên giữa trán gã: "Ngươi dám lừa bọn ta!"
Chàng trai bất giác nói: "Sao người biết..."
Nói đến đó, sắc mặt gã bỗng cau có, vội dừng lại.
Ba người đại tỷ đứng bên thì sắc mặt sa sầm!
Đây là một cái bẫy!
Diệp Quân nhìn chằm chằm chàng trai: "Ta chỉ thử mà thôi!"
Bị vạch trần, chàng trai cũng không tức giận, gã bỗng bật cười: "Ngươi rất thông minh, nhưng giây phút ngươi đặt chân vào đây đã định trước là ngươi phải chết. Ngươi biết ta là ai không? Ta là..."
Diệp Quân thẳng tay đâm kiếm!
Bụp!