Nổ súng!
Âm thanh vừa vang lên, hơn mười nghìn tia laser lập tức bay nhanh về phía Diệp Quân.
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, hắn cầm kiếm quơ nhanh, từng tia kiếm khí bay về phía những tia laser kia, chỉ trong nháy mắt, thời không hư vô này vang vọng những tiếng nổ đinh tai nhức óc, vô số mảnh vụn của kiếm khí và tia laser bắn tung toé khắp nơi, vô cùng đáng sợ.
Ong!
Một tiếng kiếm reo bỗng dưng vang vọng khắp đất trời, ngay sau đó, một tia kiếm quang đánh vỡ mọi thứ, thế như chẻ tre lao đến trước mặt người đàn ông cơ giáp kia, con ngươi người đàn ông co lại, gã ta khoanh tay, gào thét: “Thiên Ngự!”
Chỉ trong nháy mắt, những cơ giáp xung quanh gã ta thoáng chốc tập hợp lại thành một lá chắn lớn ngăn chặn trước mặt, mà lúc này, kiếm của Diệp Quân đã chém tới, kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân thoáng chốc xuyên thủng lá chắn, nhưng trong lá chắn lại bộc phát sóng xung kích đáng sợ, lập tức đánh bay Diệp Quân!
Sau khi lùi lại gần nghìn trượng, Diệp Quân dừng bước, hắn ngạc nhiên nhìn cánh tay hơi tê dại của mình, vì không ngờ thứ đó lại có phản lực.
Không phải hắn bị sức mạnh của đối phương làm bị thương, mà là bị thương bởi sức mạnh của chính mình!
Diệp Quân nhìn lá chắn cơ giáp của người đàn ông trước mặt, thầm thấy khiếp sợ, tên này cũng có chút bản lĩnh đấy chứ.
Mà lúc này, người đàn ông cơ giáp kia cũng rất ngạc nhiên, vì kiếm của Diệp Quân đã khiến cơ giáp của gã ta nứt ra.
Gã ta sợ hãi nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Quân, mẹ kiếp, tên này lợi hại thật!
Cổ tay Diệp Quân nhẹ nhàng di chuyển, tiếng kiếm reo vang vọng, ngay sau đó, một tia kiếm quang đã chém tới trước mặt người đàn ông cơ giáp, người đàn ông nheo mắt, hai tay chắp lại: “Hợp giáp”.
Vừa dứt lời, lá chắn cơ giáp trước mặt gã ta bỗng biến thánh một bộ áo giáp bao trùm lên người, cùng lúc đó, hai cách tay gã ta bộc phát ra những tia hồng mang đáng sợ, gã ta giơ cao hai cánh tay, sau đó đập mạnh xuống, sau động tác đó, hai sức mạnh đáng sợ cuốn tới như mấy triệu ngọn núi lửa đồng thời phun trào.
Ầm!
Một âm thanh lớn chấn động đất trời vang vọng trong thời không hư vô này, khiến toàn bộ thời không lần lượt vỡ tan.
Nhưng chiêu kiếm đó của Diệp Quân vẫn đâm thủng sức mạnh kia, sau đó chém lên hai cánh tay của người đàn ông, tạo thành một tiếng rắc.
Hai cánh tay của người đàn ông kia lập tức nứt ra, sắc mặt người đàn ông thay đổi, gã ta vội vàng lùi nhanh về phía sau, lùi tận mấy nghìn trượng. Diệp Quân còn muốn tiếp tục xuất kiếm nhưng người đàn ông kia đã vội vàng nói: “Dừng lại, không đánh nữa, ta chịu thua”.
Diệp Quân dừng lại.
Người đàn ông nhìn hai cánh tay đã bị nứt ra của mình, sắc mặt cực kỳ khó coi, cơ giáp này là đế giáp cực phẩm, đánh đổi bằng cả đời của gia tộc bọn họ, nếu bị phá vỡ ở đây thì gã ta sẽ thật sự trở thành tội đồ của gia tộc rồi.
Vì thế gã ta dứt khoát chịu thua.
Diệp Quân cất lời: “Cái này của huynh là giáp gì vậy? Rất lợi hại”.
Người đàn ông nhìn về phía Diệp Quân: “Đế giáp cực phẩm”.
Diệp Quân tò mò: “Đế giáp cực phẩm á?”
Người đàn ông gật đầu: “Đây là do nền văn minh Vĩnh Sinh của chúng ta chế tạo ra… Huynh chưa từng nghe nói tới nó à?”
Diệp Quân đáp: “Đúng vậy”.
Người đàn ông nhìn hắn, sau đó nói: “Nền văn minh Vĩnh Sinh của chúng ta là nền văn minh khoa học kỹ thuật, khác với nền văn minh võ đạo của các huynh”.
Diệp Quân tò mò: “Loại giáp này còn phân chia cấp bậc nữa à?”
Người đàn ông gật đầu: “Ừ, cái của ta là cấp bậc Đế, trên nó còn có cấp Tiên, cấp Tinh Vực, cấp Vũ Trụ, mỗi cấp lớn lại chia thành ba cảnh giới nhỏ là hạ phẩm, trung phẩm, cực phẩm…”
Diệp Quân hỏi: “Thứ này trị giá bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông đáp: “Một món cơ giáp cấp Đế cực phẩm ít nhất cũng có giá hơn mười ba triệu đế tinh cực phẩm!”
Hơn mười ba triệu viên!
Diệp Quân thầm kinh ngạc, mẹ kiếp, đắt thế. Hắn lại quan sát người đàn ông cơ giáp một lúc, không biết đang nghĩ gì.
Thấy ánh mắt của Diệp Quân, người đàn ông nhất thời đề phòng: “Ta đầu hàng rồi mà”.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Nếu là một món cấp Tiên cực phẩm thì sao?”
Người đàn ông trầm giọng nói: “Một món cấp Tiên cực phẩm giá thấp nhất cũng là năm mươi triệu viên đế tinh cực phẩm, nếu kết hợp với ‘vĩnh động tinh’ thì chính là bảo vật vô giá”.
Diệp Quân nhất thời hơi tò mò: “Vĩnh động tinh là cái gì?”
Rõ ràng người đàn ông sợ bị hắn cướp, vì thế hỏi gì đáp nấy: “Đó là một loại tinh thạch đặc biệt, bên trong chứa đựng năng lượng đặc biệt, hơn nữa còn có thể không ngừng tái sinh, một bộ cơ giáp cấp Tiên cực phẩm kết hợp với vĩnh động tinh thì giá trị thậm chí còn không thua kém gi một món cơ giáp cấp Tinh Vực”.
Diệp Quân lại hỏi: “Nói cách khác, loại cơ giáp này của các huynh cần phải tiêu hao tinh thạch?”
Người đàn ông gật nhẹ đầu: “Mỗi tháng đều phải bổ sung năng lượng, hơn nữa cách mười năm là phải bảo dưỡng một lần, rất tốn kém”.
Diệp Quân gật đầu, cũng đúng, nếu thứ này không có khuyết điểm thì e rằng nền văn minh Vĩnh Sinh kia đã vô địch luôn rồi.
Người đàn ông chợt nói: “Thanh kiếm đó của huynh là gì? Sao lại có thể đâm thủng cơ giáp của ta”.
Diệp Quân cười đáp: “Kiếm Thanh Huyên do ta chế tạo ra… À không, do cô cô của ta chế tạo ra”.
Người đàn ông nói với nét mặt nặng nề: “Thanh kiếm này của huynh thật sự rất lợi hại”.
Diệp Quân hỏi: “Huynh đệ xưng hô thế nào?”
Người đàn ông đáp: “Tu Lăng”.
Diệp Quân cười nói: “Tu Lăng huynh, ta thấy khá tò mò, tất cả mọi người trong nền văn minh Vĩnh Sinh của huynh đều sử dụng cơ giáp hay vẫn có người luyện võ, sau đó kết hợp với cơ giáp?”
Tu Lăng nói: “Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều sử dụng cơ giáp, có một vài người sử dụng cơ hạm, cũng có những người như huynh nói, vừa tu luyện theo nền văn minh võ đạo vừa sử dụng cơ giáp, nhưng những người như thế khá hiếm gặp, có điều một khi tu luyện được thì sẽ rất đáng sợ”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Tu Lăng nhìn mấy vết kiếm trên cơ giáp của mình, lại nghĩ tới tiền sửa chữa, cảm thấy hơi đau lòng, gã ta lắc đầu, sau đó nói: “Huynh đi đánh nhau với tên điên kia đi!”
Dứt lời, gã ta xoay người biến mất.
Diệp Quân không đi đến tầng tiếp theo mà rời khỏi tháp Vũ Thánh, hắn vượt ải quá nhanh, nếu cứ vượt qua liên tục như thế chắc chắn sẽ khiến người ta để ý.
Vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn!