Mục tiêu trước kia của Hám Vân Sơn là Thanh Châu Lệnh trong tay Tông Võ, nhưng khi y đến, Tông Võ đã càn quét mọi thứ, giành được Thanh Châu Lệnh.
Y vội vàng đuổi đến, sau đó lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Hám Vân Sơn là song tu thể võ, nhưng sau khi nhìn thấy Tông Võ, y phát hiện, sức mạnh của y kém xa Tông Võ trước mặt này.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, y đột nhiên quay đầu nhìn, cách đó không xa, có một người đang đứng, người duy nhất còn nguyên vẹn.
Chính là Diệp Quân.
Vừa rồi tất cả mọi người đều ra tay, nhưng chỉ có Diệp Quân không ra tay.
Lúc này, vô số người ở Vạn Châu cũng phát hiện ra Diệp Quân.
Trên đài quan sát, Việt Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Quân, hai tay bà ấy từ từ siết chặt, tất nhiên bà ấy cũng hy vọng Thanh Châu có thể giành được vị trí thứ nhất.
Trên chân trời, sau khi Tông Võ hạ xuống, gã chậm rãi quay đầu, mắt nhìn Diệp Quân, khẽ cười nói: “Ta biết ngươi giả heo ăn thịt hổ, vậy cũng tốt, trò chơi này sẽ bớt nhàm chán, hy vọng ngươi sẽ không để ta thất vọng”.
Nói xong, gã đột nhiên đánh ra một cú đấm.
Ầm!
Sức mạnh thân xác đáng sợ đánh về phía Diệp Quân.
Ở nơi xa, Diệp Quân xuất ra một nhát kiếm.
Ầm!
Sức mạnh thân xác đáng sợ lập tức bị phá vỡ.
Một kiếm phá nát!
Nhìn thấy cảnh này, Việt Kỳ đột nhiên đứng bật dậy, nhìn chăm chú Diệp Quân.
Tông Võ vừa đánh bại rất nhiều người, chỉ cần sức lực đủ mạnh, gã có thể nghiền ép tất cả, cú đấm vừa nãy của Tông Võ, trong tình huống bình thường, Diệp Quân tuyệt đối không đỡ được, nhưng Diệp Quân không chỉ đỡ được, mà trong thời gian ngắn còn tìm ra sơ hở của cú đấm này.
Một kiếm đánh vào kẽ hở, ngay lập tức phá vỡ.
Viện chủ Thanh Châu - Chu Khưu nhìn chằm chằm Diệp Quân, khuôn mặt vô cảm.
Lúc này, vô số người ở Thanh Châu sục sôi, vì bọn họ lại nhìn thấy hy vọng.
Dương Dĩ An cũng vô cùng phấn khích, ăn hai cái bánh bao để kìm nén nỗi kinh sợ...
Trong chiến trường đặc biệt, Tông Võ nhìn thấy Diệp Quân phá sức mạnh của mình dễ như trở bàn tay, lông mày gã chợt nhíu lại, nhưng một giây sau, gã cười nói: “Thú vị, rất thú vị...”
Vừa nói, gã vừa lao đến, giống như ngọn núi lớn đâm sầm vào Diệp Quân.
Đánh tay không!
Tông Võ đánh ra hết cú đấm này đến cú đấm khác, mỗi cú đấm đều xé đất xé trời, tuy nhiên mỗi một cú đấm đều bị Diệp Quân dễ dàng né tránh, giống như Diệp Quân biết rõ vị trí đánh xuống của mỗi cú đấm....
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Việt Kỳ trên đài quan sát trở nên cực kỳ nghiêm túc, bởi vì bà ấy chợt nhận ra, dường như bà ấy đã đánh thấp vị kiếm tu tên Diệp Dương này...
Trong chiến trường đặc biệt, Diệp Quân bất ngờ rút kiếm.
Ầm!
Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, Tông Võ lùi về sau mấy chục trượng, gã vừa dừng lại, giữa chân mày chảy ra một dòng máu tươi.
Tông Võ lau máu giữa chân mày, hơi khó tin, nhìn Diệp Quân: “Sao có thể... sao ngươi có thể phá thân xác ta...”
Diệp Quân nhìn Tông Võ, cũng không ra tay, kỳ thật hắn đã giơ cao đánh khẽ, nhát kiếm vừa rồi có thể giết chết đối phương trong nháy mắt.
Đối phương không phải kẻ ác, nên đương nhiên hắn sẽ không ra tay tàn độc.
Với hắn mà nói, vũ trụ Quan Huyên có càng nhiều nhân tài càng tốt.
Đột nhiên Tông Võ gầm lên, lao đến tung đòn đấm Diệp Quân.
Ánh kiếm lóe lên.
Tông Võ tiếp tục lùi về sau mấy chục trượng, khi gã dừng lại, trên cổ đột nhiên xuất hiện vết đỏ như máu.