Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tiền bối, ông muốn nói chuyện gì?”
Người đàn ông trung niên ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Ngươi đi đi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Vốn dĩ còn muốn để ngươi thừa kế truyền thừa của ta nhưng sau khi nhìn thấy thiên phú của ngươi, ta biết e là ngươi không thích truyền thừa của ta, làm phiền rồi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Chào tiền bối”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Lúc này thanh niên đó bỗng tức giận nói: “Tiên tổ, tại sao người lại không truyền thừa cho ta?”
Người đàn ông trung niên nhìn thanh niên trước mặt, vẻ mặt phức tạp, không nói gì.
Thanh niên bỗng tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Lẽ nào ta thua kém hắn sao? Hắn chẳng qua chỉ là cảnh giới Thiên Pháp, ta không phục! Không phục”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn thanh niên, sau đó nhanh chân bước đi.
Ngay lúc này, thanh niên bỗng nổi giận nhìn Diệp Quân: “Đứng lại”.
Diệp Quân không dừng bước, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Thấy Diệp Quân lờ mình đi, cơn giận của thanh niên bỗng chốc dâng lên, cả người y run rẩy rồi xuất hiện trước mặt Diệp Quân, tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Ta bảo ngươi dừng lại, ngươi không nghe thấy…”
Diệp Quân bỗng bước lên trước đánh vào mặt y.
Bốp!
Thanh niên vẫn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị cú đánh của Diệp Quân làm cho văng ra xa, cuối cùng đập mạnh cả người xuống đất.
Thanh niên nằm dưới đất kêu thảm thiết, mặt bên phải sưng tấy lên.
Diệp Quân nhìn thanh niên, nhíu mày: “Tà khí của người trẻ bây giờ quá nặng, một người thuận theo đều là người chưa từng bị giang hồ đánh cho tả tơi sao?”
Sau khi bò dậy, thanh niên đó tức giận nhìn Diệp Quân: “Ngươi dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai không? Cha ta là…”
Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó.
Bốp!
Thanh niên lại văng ra xa lần nữa, lần này y bay ra xa đến mấy mươi trượng, cuối cùng đập mạnh xuống đất.
Bùm!
Mặt đất nổ tung khiến nó nứt ra.
Lần này thanh niên ngớ cả người.
Diệp Quân bước đến trước mặt thanh niên, người đàn ông trung niên đó nhìn Diệp Quân, cũng không có ý định ngăn lại.
Diệp Quân nhìn thanh niên trước mặt, lúc này gương mặt thanh niên hiện lên vẻ dè dặt.
Diệp Quân nhìn thanh niên, đang định ra tay đánh thì thanh niên vội nói: “Đại ca, ta sai rồi”.
Thấy thế ánh mắt người đàn ông trung niên ở một bên hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Diệp Quân nhìn thanh niên: “Sai ở đâu?”
Thanh niên run giọng nói: “Ta nói sai ở đâu thì sai ở chỗ đó! Ngươi nói là được”.
Nghe thanh niên nói thế, người đàn ông trung niên lắc đầu khẽ cười.