Sau khi rời khỏi tháp Vũ Thánh, hắn đi vào trong Tiểu Tháp.
Lúc này, trong Tiểu Tháp đã trôi qua hai trăm năm, vì hắn đã từ Thập Hoang đến Cựu Thổ hai mươi ngày.
Trong hai trăm năm này, nhóm kiếm tu kia đã có sáu mươi chín người trở thành cảnh giới Đại Đế, mà tổng cộng cả Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang với nhau, ngoài sáu mươi chín kiếm tu kia, còn có một trăm ba mươi hai người trở thành Đại Đế.
Hai trăm lẻ một vị Đại Đế!
Đều do hắn đào tạo ra!
Ngoài ra, hắn còn có một trăm thần vệ đồng vàng và ba trăm thần tướng đồng đen, một trăm thần vệ đồng vàng kia không phải cấp bậc Đại Đế, mà đúng hơn là cấp bậc Chuẩn Tiên Đế, hơn nữa còn không phải Chuẩn Tiên Đế bình thường.
Hôm nay, Diệp Quân ra một quyết định là thả tất cả Đại Đế ra ngoài.
Bây giờ bọn họ ở trong Tiểu Tháp thật sự tiêu hao quá nhiều linh khí, chiếm dụng quá nhiều tại nguyên. Hơn nữa bây giờ linh khí của Cựu Thổ ngày càng nồng đậm, hơn hẳn trong Tiểu Tháp, vì thế để những Đại Đế này ra ngoài phát triển sẽ tốt hơn.
Hai trăm Đại Đế cung kính đứng trong đại điện.
Lúc này, Diệp Quân tiến vào, thấy hắn, Đạo Trí dẫn đầu lập tức hành lễ: “Bái kiến Quân Đế”.
Những người còn lại cũng lần lượt hành lễ.
Dù bọn họ đã là Đại Đế, nhưng vẫn vô cùng cung kính với Diệp Quân, hình ảnh Diệp Quân tiêu diệt cao thủ cao cấp của nền văn minh Toại Minh trong nháy mắt trước đây vẫn khắc sâu trong đầu tất cả mọi người.
Diệp Quân nhìn mọi người, sau đó cười nói: “Bây giờ mọi người đã là Đại Đế, không cần hành lễ với ta nữa”.
Đạo Trí vội nói: “Sao Quân Đế lại nói thế? Chúng ta có thể trở thành Đại Đế đều là nhờ Quân Đế, nếu không có tài nguyên của Quân Đế và Tiểu Tháp này giúp đỡ thì cả đời chúng ta cũng không trở thành Đại Đế được”.
Những người còn lại cũng đều gật đầu.
Diệp Quân cười nói: “Hôm nay gọi mọi người đến đây là muốn bảo mọi người rời khỏi Tiểu Tháp….”
Mọi người đều kinh hãi.
Đạo Trí run rẩy nói: “Quân Đế, có phải chúng ta làm gì sai không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Mọi người hiểu lầm rồi, ý của ta là bây giờ mọi người ở trong Tiểu Tháp cũng không thể nâng cao thực lực, mà hiện tại bên ngoại đã là Cựu Thổ. Sau khi ra ngoài, mọi người sẽ có nhiều cơ hội hơn, hơn nữa linh khí bên ngoài còn tốt hơn trong Tiểu Tháp gấp trăm lần”.
Nghe thấy thế, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Quân lại nói: “Sau khi đi ra ngoài, mọi người có thể tìm kiếm cơ duyên của mình ở bên ngoài, rèn luyện bản thân, nếu sau này còn muốn quay lại thì ta vô cùng biết ơn, con người luôn hướng đến chỗ cao, ta có thể hiểu”.
Đạo Trí trầm giọng nói: “Quân Đế, ta không biết người khác thế nào, nhưng Đạo Trí ta sống là người của vũ trụ Quan Huyên, chết là ma của vũ trụ Quan Huyên”.
Những người còn lại cũng đua nhau tỏ thái độ.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó mở lòng bàn tay, trước mặt mỗi người đều xuất hiện một chiếc nhẫn không gian: “Trong mỗi chiếc nhẫn không gian đều có một ít đế tinh cực phẩm, dù không nhiều nhưng cũng là một chút tấm lòng của ta, hy vọng mọi người đừng chê ít”.
Thấy nhẫn không gian trước mặt, trong lòng mọi người đều hơi cảm động, có thể nói Quân Đế thật sự rất có lòng với bọn họ.
Không chỉ cho bọn họ đế nguyên còn cho bọn họ tu luyện trong Tiểu Tháp, bây giờ còn để bọn họ ra ngoài tự do phát triển…
Tốt đến mức khiến bọn họ cảm thấy không thực tế.
Thật ra bọn họ cũng muốn rời khỏi Tiểu Tháp, vì với bọn họ bây giờ, tài nguyên trong Tiểu Tháp đã hoàn toàn không đủ dùng. Thế giới bên ngoài rộng lớn hơn, tài nguyên tu luyện nhiều hơn, cơ hội cũng nhiều hơn, nhưng bọn họ đều ngại không dám nói ra.
Nhưng bọn họ không ngờ Diệp Quân lại chủ động nhắc tới.
Lúc này, Diệp Quân chợt nói: “Lần này mọi người đi cũng như rồng vào biển khơi, tiền đồ vô lượng, nếu sau này gặp phải đệ tử của thư viện Quan Huyên ta mong các vị có thể giúp đỡ, ta xin cảm ơn trước”.
Nói xong, hắn cúi người hành lễ.
Thấy thế, mọi người cũng vội vàng chào lại.
Một lát sau, trong đại điện chỉ còn lại một mình Diệp Quân.
Diệp Quân đi đến cửa đại điện, hắn nhìn ra bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.