Triệu Lão và Kỳ Mạc cũng nhíu mày.
Mạt Ách bình tĩnh nói: “Ba người bọn ta từ bỏ thì thần vật trên người Diệp Quân đều thuộc và các ông”.
Nói xong, ông ta không nhiều lời nữa, đứng lên rời đi.
Thần linh nhà họ Triệu và thần linh nhà họ Vương hơi do dự, sau đó cũng đứng lên đi theo.
Mặc dù bọn họ thấy hơi khó hiểu, nhưng lúc này vẫn lựa chọn rời đi.
Thấy ba người rời đi, Kỳ Mạc nhíu mày, nhìn Triệu Lão: “Ba người họ có ý gì?”
Triệu Lão trầm mặc một hồi nói: “Không biết”.
Kỳ Mạc trầm giọng nói: “Ông nghĩ thế nào?”
Triệu Lão bình tĩnh nói: “Chia đều”.
Chia đều!
Kỳ Mạc hơi lo lắng: “Lai lịch của Diệp Quân…”
Triệu Lão bình tĩnh nói: “Nhà họ Kỳ ông và Đạo Thị liên thủ, có gì phải sợ nữa?”
Nghe vậy, Kỳ Mạc khẽ gật đầu: “Đúng vậy”.
Ông ta nhìn Triệu Lão: “Nên ra tay ở đâu?”
Triệu Lão nói: “Ngay tại đây”.
Đạo Thị.
Nghe vậy, Kỳ Mạc hơi bất ngờ, cười nói: “Rất tốt”.
Ở Đạo Thị là nơi có rất nhiều cường giả đỉnh cao để lại sức mạnh phong ấn, những sức mạnh phong ấn này có thể áp chế người nơi này.
Dường như nghĩ ra điều gì đó, Kỳ Mạc nhíu mày nói: “Trong tay Diệp Quân có một thanh kiếm, thanh kiếm đó có thể phá vỡ phong ấn nơi này…”
Triệu Lão rít một hơi thuốc, sau đó nói: “Có nghĩa là phong ấn ở nơi đây vẫn chưa được kích hoạt hoàn toàn, nếu được kích hoạt hoàn toàn thì cho dù hắn có mười thanh thần kiếm cũng không thể phá vỡ”.
Nghe Triệu Lão nói vậy, Kỳ Mạc mới hoàn toàn yên tâm, khẽ gật đầu: “Ta đi tập hợp người tới”.
Nói xong ông ta đứng dậy rời đi.
Trên bàn rượu, Triệu Lão rít một hơi thuốc thật sâu, sau đó nói: “Mười Tổ Mạch…”
…
Bên kia, ba người Mạt Ách đã rời khỏi Đạo Thị, trở về vũ trụ Thần Nhất.
Lúc này, thần linh nhà họ Triệu hỏi: “Mạt Ách, ông có ý gì?”
Mạt Ách nói: “Nếu chúng ta liên thủ với bọn họ thì cuối cùng sẽ có được cái gì?”
Thần linh nhà họ Triệu và thần linh nhà họ Vương đều sững sờ.
Đúng vậy!