Diệp Quân phát hiện tầng này có không ít người, hai bên đều là cửa hàng, nhưng những cửa hàng này đều được liên kết với nhau, cái gì cũng có bán, hắn liếc nhìn thử thì quả thật không phải là vật tầm thường.
Ở trước mặt bọn họ không xa có một cô gái đáng đứng, dung nhan xinh đẹp, mặc một chiếc sườn xám, phía trước có một đôi gò bồng rất rất lớn.
Nhìn thấy Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô gái lập tức đi đến tiếp đón, chỉ một thoáng đã xuất hiện trước mặt hai người, hơi thi lễ rồi nở nụ cười tựa gió xuân: "Không biết hai vị khách quý đây cần gì?"
Diệp Quân mỉm cười hỏi: "Ở đây có bán sách cổ không?"
Cô gái nói: "Không biết công tử muốn mua loại nào? Sách về thần thông, trận pháp, đan dược hay là pháp thuật?"
Diệp Quân đáp: "Sách ghi chép lịch sử thôi".
Cô gái đưa mắt nhìn Diệp Quân một cái rồi mỉm cười nói: "Đã rõ, mời công tử theo ta".
Nói rồi, cô ta dẫn Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi về phía bên phải.
Chỉ chốc lát, cô ta đã dẫn hai người vào trong một lầu các, nơi đây được trưng bày tầng tầng sách cổ.
Diệp Quân nhìn xung quanh một lượt, bốn phía đều có trận pháp thần bí bao trùm, rõ ràng là để đề phòng khách đến dùng thần thức đọc trộm.
Diệp Quân nhìn về phía cô gái kia: "Có thể xem trước không?"
Cô gái mỉm cười nói: "Tất nhiên rồi, mời công tử tùy ý chọn đọc một quyển".
Diệp Quân đưa mắt nhìn, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào một quyển sách cổ màu vàng nhạt, cô gái hiểu ý xòe tay ra, quyển sách kia lập tức bay vào tay, sau đó cô ta cung kính đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân mở ra xem, một từ cổ xuất hiện: Cổ Sử.
Cô gái giải thích: "Đây là quyển sách ghi chép lại tất cả những sự kiện lớn ở thời đại Cổ Sử, bao gồm từng có bộ tộc nào xuất hiện Đại Đế, cũng ghi chép tỉ mỉ về các đời Đế, đọc một lần là hiểu rõ được toàn bộ thời đại Đế Giả và Thập Hoang".
Diệp Quân hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Cô gái cười đáp: "Mười nghìn viên Đế Tinh".
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Đắt vậy à?"
Cô gái mỉm cười nói: "Công tử không biết rồi, đây không phải là sách cổ thông thường đâu, thời đại Cổ Sử đã cách bây giờ sáu tỉ năm, trong sáu tỉ năm qua đã có rất nhiều thời đại hỗn loạn, ghi chép được ngày càng ít, muốn hiểu rõ về toàn bộ dòng chảy lịch sử vũ trụ này là chuyện vô cùng khó khăn, tổ tiên viết ra sách này đã hao phí gần nghìn năm tâm huyết đấy".
Nghìn năm tâm huyết!
Diệp Quân nhìn sách cổ trong tay, phía dưới Cổ Sử còn có ba chữ: Mục Thư viết.
Diệp Quân hỏi: "Vị Mục Thư này là Đại Đế của nhà họ Mục à?"
Mục Thư!
Nghe thế, cô gái vốn đang mỉm cười lập tức lạnh mặt đi: "Ngươi.. Ngươi dám gọi thẳng tên Đế, ngươi..."
Nói rồi lập tức muốn ra tay đánh người.
Diệp Quân: "..."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc cô gái một cái, chỉ một cái nhìn đã khiến cô gái kia biến sắc ngay lập tức, cô ta như rơi vào hầm băng, thực lực của cô ta không thể nào so được với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.
Diệp Quân cũng hồi thần lại, mỉm cười nói: "Cô nương đừng tức giận, ta chỉ lỡ miệng mà thôi, không có ý bất kính đâu".
Cô gái liếc mắt nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, sau đó lại nhìn Diệp Quân, thấy thái độ Diệp Quân thành khẩn, đúng thật không có ý bất kính, cô ta im lặng một lúc rồi nói: "Công tử, sách cổ này đã được tổ tiên dốc hết tâm huyết để ghi chép lại, năm đó tổ tiên từng để lại di ngôn cho thế nhân được xem miễn phí, nhưng sau này chúng ta phát hiện nó không được người đời coi trọng và nâng niu, nên chúng ta quyết định cất Cổ Sử vào lầu cao, bán lấy giá đắt".
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi".