Diệp Quân khẽ gật đầu: “Bây giờ chúng ta cũng vẫn là kẻ thù!”
Từ Thụ chợt nắm tay Diệp Quân: “Nhìn ta đi”.
Diệp Quân quay đầu nhìn Từ Thụ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế đến ngạt thở trước mặt, tim hắn đột ngột đập nhanh, hắn vừa mới quay đầu thì bị Từ Thụ ngăn lại, hai người kề sát nhau, lúc này đều có thể ngửi thấy hơi thở của nhau.
Diệp Quân run rẩy hỏi: “Cô… làm gì vậy?”
Từ Thụ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta ngủ với ngươi, ngươi rất thiệt thòi à?”
Diệp Quân nghẹn họng.
Từ Thụ lại nói: “Ta nhớ khi đó ta không hề ép buộc ngươi, ngươi còn rất chủ động nữa!”
Nói rồi mặt nàng ta hơi đỏ lên.
Diệp Quân khẽ thở dài: “Từ Thụ cô nương, Diệp Quân ta không phải người được lợi là sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngủ với cô đúng là ta không thiệt, nhưng ta không thích như vậy, bởi vì cô ngủ với ta là vì toan tính…”
Từ Thụ đột nhiên hỏi: “Ta toan tính ngươi điều gì?”
Diệp Quân không nói nên lời, toan tính hắn điều gì?
Thật ra hắn cũng muốn biết!
Từ Thụ đột nhiên nằm lên cánh tay Diệp Quân, cảm nhận được sự mềm mại bên cạnh, cơ thể Diệp Quân lập tức cứng đờ, hắn định đẩy Từ Thụ ra, nhưng nàng ta lại bảo: “Để ta sờ mó ngươi một tí đi, lát nữa ngươi có thể thoải mái sờ lại Bát Uyển, không lỗ đâu”.
Diệp Quân im lặng.
Từ Thụ đột nhiên hỏi: “Bát Uyển và Từ Kính, ngươi thích ai hơn?”
Diệp Quân im lặng một hồi, sau đó nói: “Ta đều thích!”
Từ Thụ ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, cười nửa miệng: “Ngươi đều thích?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta đều thích!”
Từ Thụ cười: “Ngươi không cảm thấy mình quá trăng hoa à? Thích một lúc bao nhiêu cô gái liền”.
Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Có thể là do di truyền, đều tại cha và ông nội ta quá trăng hoa”.
Từ Thụ nhìn Diệp Quân: “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị đánh!”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ta cũng cảm thấy mình trăng hoa… Nhưng dù là Bát Uyển hay Từ Kính, ta đều rất thích, nếu bỏ bất kỳ ai trong số họ, lương tâm ta đều bất an…”
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn Từ Thụ: “Nếu chỉ có thể chọn một người, cô muốn ta chọn ai?”
Từ Thụ nhìn lên bầu trời, bình tĩnh nói: “Đó là việc của ngươi”.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta muốn sinh một đứa con trai”.
Từ Thụ sửng sốt, quay đầu nhìn Diệp Quân bên cạnh, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ hoảng loạn, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì?
Lúc này, Diệp Quân lại nói: “Sinh con trai xong để nó kế thừa vũ trụ Quan Huyên, còn ta thì đi hưởng thụ”.
“Ha ha!”
Từ Thụ bật cười: “Ngươi đang oán trách cha ngươi đấy à?”
Diệp Quân khẽ thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta thật sự rất mệt mỏi, từ trước tới nay ta không ngừng bị thân phận và trách nhiệm thúc đẩy, ta là thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên, vì thế ta phải bảo vệ vũ trụ Quan Huyên…”