Diệp Quân cau mày.
Ghế Thánh Vương nói thêm: “Hơn nữa nàng ấy cũng là người của nền văn minh Toại Minh”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cũng là người của nền văn minh Toại Minh á?”
Ghế Thánh Vương nói: “Đúng thế, nàng ấy là quả đầu tiên của cây sinh mệnh Thiên Hành…”
Mẹ ơi!
Nét mặt của Diệp Quân cứng đờ: “Quả… á?”
Ghế Thánh Vương nói: “Đúng thế, nàng ấy là quả”.
Diệp Quân đen mặt.
Sao mấy quả này đều có máu phản bội vậy.
Phục Võ!
Tịnh Sơ!
Tịnh An!
Nhị Nha…
Lúc trước nền văn minh Thiên Hành đại chiến… rất nhiều người đổ máu, thật sự vô cùng đáng sợ.
Thì ra quả đầu tiên cũng thế!
Diệp Quân thôi suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Sao nàng ta lại đánh nhau với mọi người thế”.
Ghế Thánh Vương đáp: “Lý do thì ta cũng không biết, nói chung là sau khi trở mặt với Cựu Thổ, thủ lĩnh ba nền văn minh dẫn theo vô số cao thủ bao vây tấn công nàng ta, nàng ta giết vô số người ở Cựu Thổ, xác chất như núi, cuối cùng vẫn có thể yên ổn rời đi, mà thủ lĩnh của ba nền văn minh lớn thì đều bị thương…”
Diệp Quân trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cựu Thổ bao lâu sẽ đến đưa đế nguyên một lần?”
Ghế Thánh Vương: “Chục nghìn năm!”
Diệp Quân cười như không cười: “Chục nghìn năm?”
Ghế Thánh Vương run rẩy: “Nhớ nhầm, cách nghìn năm sẽ đến đưa một lần”.
Diệp Quân cười nói: “Có lẽ lần tiếp theo sẽ đến nhanh thôi”.
Ghế Thánh Vương nghi ngờ hỏi: “Sao người lại biết”.
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Ta đoán”.
Ghế Thánh Vương: “…”
Diệp Quân cười nói: “Một khoảng thời gian nữa ta lại đến thăm ngươi…”
Nói xong, hắn và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu xoay người rời đi.
Ghế Thánh Vương thầm than thở, mẹ kiếp, ngươi đến thăm ta hay là lấy đế nguyên, tên này đúng là ma quỷ, đế nguyên của mình…
Nhưng cũng may người này không quá tuyệt tình, sẽ không lấy hết tất cả đế nguyên, nếu không… nó sẽ lập tức bỏ chạy lấy người.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở phía xa chợt nói: “Cái ghế này không trung thực cho lắm”.
Diệp Quân cười đáp: “Nó ở lại nơi này là vì đế nguyên kia, nếu không với thực lực của nó, muốn rời khỏi nơi này chắc chắn là một chuyện rất đơn giản”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Vậy mà nó nói muốn ở lại nơi này đợi chủ nhân của nó…”
Diệp Quân phân tích: “Có lẽ nó vẫn còn tình cảm với chủ nhân của mình, dù sao thì nó cũng tồn tại vì chủ nhân, nhưng nó rất thông minh, bây giờ đi về, nó hoàn toàn không thể được chủ nhân trọng dụng, dù sao đối với chủ nhân của nó bây giờ, có lẽ là nó rất yếu, hơn nữa sau này còn khó tránh khỏi bị người khác thu phục… Nếu như thế ở lại nơi này vẫn tốt hơn, dù sao cách một nghìn năm, nó đều sẽ có đế nguyên mới, có thể tiếp tục phát triển”.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: “Có phải cuộc sống trước kia của ngươi rất thê thảm không?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn cười nói với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Sao lại nói thế?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh đáp: “Nếu ngươi sống tốt thì đã không suy tính được nhiều như thế”.
Diệp Quân bật cười.