Long Trần hơi sửng sốt, sau đó mừng rỡ, run giọng nói: “Chu Lũng đại nhân, ta… Nhà họ Long ta có thể gia nhập Đại Chu sao?”
Chu Lũng gật đầu, bình tĩnh nói: “Tất nhiên có thể, chuyện này chỉ cần bệ hạ gật đầu là được, vừa hay ta có thể nói mấy câu với bệ hạ.”
Diệp Quân: “…”
Chu Phạn hơi nhức đầu.
Chu Lũng lại nói: “Nhưng ngươi cũng biết, chuyện này còn cần phải xử lý. Bệ hạ rất yêu thích bảo vật quý hiếm, nhà họ Long ngươi…”
Long Trần vội vàng gật đầu: “Ta hiểu, ta hiểu… Nhà họ Long ta mấy năm gần đây vẫn tích góp được một chút, bọn ta đưa toàn bộ cho bệ hạ.”
Chu Lũng khẽ gật đầu, không nói gì.
Diệp Quân ở một bên không nhịn được nữa cười khẩy.
Chu Phạn lườm Diệp Quân.
Diệp Quân càng cười tươi hơn.
Lúc này, một trưởng lão nhà họ Long ở một bên đột nhiên nói: “Lão tổ, Đại Chu cũng thuộc thư viện, viện trưởng mới là lão đại, sao chúng ta không…”
“Lão đại cái rắm!”
Chu Lũng đột nhiên giễu cợt nói: “Viện trưởng chỉ là một linh vật mà thôi, hắn chả biết cái gì cả.”
Nụ cười trên mặt Diệp Quân dần biến mất.
Trưởng lão nhà họ Long kia hơi do dự sau đó nói: “Viện trưởng lập ra Quan Huyên Pháp, hình như mọi người đều phải tuân theo Quan Huyên Pháp…”
Chu Lũng nhìn trưởng lão nhà họ Long đang nói chuyện kia, cười khẽ: “Được! Nhà họ Long nếu muốn gia nhập vũ trụ Quan Huyên, hoàn toàn có thể, chỉ cần các ngươi muốn gia nhập vũ trụ Quan Huyên, ta có thể sắp xếp các ngươi vào nội các, Diệp Quân vẫn phải nể mặt ta.”
Nụ cười trên mặt Diệp Quân hoàn toàn biến mất.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân, trên mặt dần lộ ra nụ cười.
Long Trần vội nói: “Nhà họ Long chúng ta không muốn vào nội các, nội các? Ngay cả chó còn không muốn vào, chúng ta muốn gia nhập Đại Chu thôi!”
Diệp Quân: “…”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó một ông lão chậm rãi đi vào.
Ông lão mặc một bộ áo bào màu đen, không giận mà uy.
Thấy ông lão kia, Chu Lũng vội vàng nghênh đón, vẻ mặt cung kính: “Trần Khâu đại nhân.”
Trần Khâu khẽ gật đầu, ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân và Chu Phạn: “Là bọn họ ra tay với Đại Chu chúng ta à?”
Chu Lũng vội nói: “Đúng vậy, người đàn ông này chính là người lúc trước giết Chu viện chủ, bây giờ đang bị truy nã, không ngờ hắn lại dám tự chui đầu vào lưới.”
Vừa nói, ông ta vừa chỉ Chu Phạn: “Còn cô ta, cô ta chính là người mà người đàn ông này tìm tới giúp.”
Trần Khâu xoay người nhìn về phía Chu Phạn và Diệp Quân, thấy hai người bình tĩnh như vậy, ông ta nhíu mày, ở nơi này nghe thấy hai chữ Đại Chu còn có thể bình tĩnh như vậy thì rất ít, chắc là có chỗ dựa.
Nghĩ đến đây, Trần Khâu không khỏi càng cẩn thận hơn, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi giết Chu viện chủ à?”
Diệp Quân gật đầu.
Trần Khâu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Lá gan ngươi cũng không nhỏ, ngay cả người Đại Chu mà cũng dám giết.”
Diệp Quân nhìn Trần Khâu, sau đó nhìn về phía Chu Phạn, sắc mặt Chu Phạn u ám: “Ngươi có cấp bậc gì?”
Trần Khâu hơi nhíu mày: “Cấp bậc?”
Chu Phạn híp mắt lại, một khắc sau, một uy lực bao phủ Trần Khâu, uy áp cường đại khiến Trần Khâu quỳ xuống.
Thấy cảnh này, người trong sân đều kinh hãi.
Long Đại bên cạnh cũng mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Chu Phạn, thì ra thực lực của sư mẫu lại kinh khủng như vậy.
Long Trần và nhóm cường giả nhà họ Long cũng bị thực lực đáng sợ của Chu Phạn làm cho kinh sợ, bọn họ khó tin nhìn Chu Phạn, nhất thời không biết làm sao.