Từ Chân đột nhiên nhắc: “Dậy ăn thôi, còn phải làm việc”.
Nói xong, cô ta định ngồi dậy, nhưng Diệp Quân bỗng nói: “Chân tỷ, bây giờ trong tỷ chỉ có một mặt nhân tính, đúng không?”
Từ Chân nhìn Diệp Quân, cười nói: “Cậu sợ ta hai mặt?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Chân bảo: “Không cần nghĩ linh tinh, ta chính là ta, ta mà cậu nhìn thấy lúc này chính là ta chân thật nhất”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ra là thế”.
Từ Chân nói: “Ta đi nấu mì”.
Cô ta đứng dậy, đi vào phòng bếp.
Diệp Quân lăn lộn một hồi rồi cũng ngồi dậy, vào trong nhà vệ sinh, tắm nước lạnh, cảm giác thoải mái hẳn.
Diệp Quân thay đồ, đi ra ngoài thì Từ Chân đã nấu mì xong.
Diệp Quân đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa sáng.
Nhìn Diệp Quân hăng hái ăn uống, Từ Chân thoáng nhoẻn cười: “Có ngon không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ngon lắm, đây là mì gì vậy?”
Từ Chân bảo: “Mì ăn liền”.
Diệp Quân gật đầu: “Cũng được đấy”.
Từ Chân chỉ lẳng lặng cười.
Diệp Quân nhanh chóng ăn xong phần mì của mình, hắn đặt đũa xuống, nói: “Chân tỷ, ta đi đây”.
Từ Chân gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân đứng dậy định đi ra cửa.
Lúc này, Từ Chân đột nhiên gọi lại: “Khoan đã”.
Diệp Quân quay đầu nhìn lại, Từ Chân cười nói: “Mai đến sớm chút, ta dẫn cậu đến chỗ này”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Đến đâu?”
Từ Chân cười bảo: “Bí mật”.
Diệp Quân nói: “Ngày mai ta không thể tới được”.
Từ Chân sửng sốt.
Diệp Quân cười cười: “Đêm nay ta tới nhé”.
Nói xong, hắn bước nhanh ra cửa.
Từ Chân nhìn theo, lắc đầu cười cười, ăn hết phần mì của mình rồi phất tay một cái, bát đũa thoáng cái đã được một sức mạnh thần bí nào đó rửa sạch, bay trở về tủ bát.