Diệp Quân cầm ly trà trước mặt nhấp một ngụm, sau đó nói: “Ông chủ, trước mắt ông đường dỡ quầy hàng vội, ta có quen vài người trong thư viện, ta sẽ đi nói chuyện này xem sao, có thể sẽ thay đổi được.”
Ông chủ vội nói: “Không được không được, công tử, tuyệt đối không được.”
Diệp Quân nói: “Sao thế?”
Ông chủ vội lắc đầu: “Từ xưa dân không đấu với thương, không đấu với quan, cái này…”
Diệp Quân cười nói: “Không sao, ta chỉ đi nói thử thôi.”
Nói xong, hắn đặt tiền trà xuống, đứng dậy rời đi.
Trên đường, Diệp Quân nhìn xung quanh, bây giờ đường phố đã trở nên quạnh quẽ đến kinh ngạc, chỉ có mấy quầy hàng lớn còn mở cửa, phần lớn những quầy nhỏ đều đã đóng rồi.
Diệp Quân nói: “Người đâu.”
Một hư ảnh xuất hiện sau người hắn.
Diệp Quân nói: “Tiền thuê đột nhiên tăng gấp đôi, chuyện này không bình thường, đi tra.”
Hư ảnh kia lặng lẽ biến mất.
Không bao lâu, hư ảnh đã đến sau người hắn: “Viện trưởng, đã điều tra được, là thương hội Quan Huyên đứng sau khống chế.”
Hai mắt Diệp Quân khẽ híp lại: “Thương hội Quan Huyên?”
Hư ảnh nói: “Vâng, đó là một thương hội do vô số thương nhân liên hiệp để thành lập, lấy tên là Quan Huyên, thành viên trong đều là những thương nhân có máu mặt trong vũ trụ Quan Huyên, bọn họ kiểm soát mọi ngành nghề của vũ trụ Quan Huyên…”
Diệp Quân nói: “Thư viện không có giám sát?”
Hư ảnh nói: “Có, nhưng…”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, hiển nhiên, những thương nhân này đã đoàn kết lại, đồng thời người trong thư viện cũng được bọn họ xử lí hẳn hoi.
Đương nhiên, hắn cũng không bất ngờ, đám người Thần Y không phải lứa đầu tiên, cũng không phải nhóm cuối cùng.
Hư ảnh nói: “Viện trưởng, bây giờ bọn họ đang tập hợp trong Tiên Vân Các để bàn bạc chuyện lớn, hay là…”
Diệp Quân lắc đầu: “Không cần.”
Hư ảnh gật đầu, không nói nữa.
Diệp Quân bảo: “Nội Các lâm thời đã biết chuyện này chưa?”
Hư ảnh nói: “Đã biết, đang đợi chỉ thị của viện trưởng.”
Diệp Quân gật đầu: “Để bọn họ đợi tiếp đi.”
Nói xong, hắn đi về nơi xa.
Hư ảnh cung kính hành lễ, lặng lẽ rời đi.
Không bao lâu, Diệp Quân tới Tiên Vân Các, Tiên Vân Các này là thương hội khổng lồ do người thần bí mở, trước mắt cũng là thương hội sầm uất nhất to nhất ở vũ trụ Quan Huyên.
Tiên Vân Các hôm nay cực kì náo nhiệt, vì thương nhân đỉnh cấp của cả vũ trụ Quan Huyên đều tới đây rồi.
Diệp Quân lấy một tấm thiệp mời, lẫn vào trong, không thể không nói, xét duyệt cực kì nghiêm khắc, hỏi vặn hắn mấy lần, trong lúc đó còn có thần thức của mấy cường giả cảnh giới Đại Đế quét qua hắn, sau khi xác định hắn không có vấn đề, mới để hắn đi vào trong thương hội.
Lát sau, dưới sự dẫn dắt của một cô gái, Diệp Quân tới một đại điện cực kì to lớn, đại điện này được xây dựng rất xa hoa, chói mắt, chỗ nào cũng lộ mùi tiền.
Lúc này, trong điện đã tụ tập hàng ngàn người, trông người nào cũng cực kì có tiền, vì họ mặc đồ thật sự quá xa hoa rồi.
Còn có dòng người cuồn cuộn không ngừng vào trong điện, cực kì náo nhiệt.
Mọi người trong điện đều đang trò chuyện, làm quen với nhau, mở rộng kết giao quan hệ.
Cũng có người tới tìm Diệp Quân, lúc này hắn đã lặng lẽ thay đổi diện mạo của mình, do đó, không ai nhận ra hắn.
Người trong này rất nhiệt tình, Diệp Quân phát hiện, mọi người cứ nói chuyện mãi, rồi xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều cô gái trẻ, mặc đồ hở hang, bấy giờ, ánh sáng trong điện cũng trở nên mờ ám tối tăm.
Lúc này, ý cười vốn nho nhã lễ độ trên mặt những người ở đó bắt đầu trở nên dung tục, mọi người không hề kiêng dè mà bình luận về những cô gái xung quanh, lời nói cũng ngày càng suồng sã, trên mặt họ, không hề che giấu suy nghĩ nguyên thủy thật sự trong lòng mình.
Đây chính là thế giới của người có tiền à?
Rất nhanh, mọi người ngày càng buông thả, mỗi người đều ôm lấy một cô gái trẻ…
“Không buông à?”
Một bên, đột nhiên có một giọng nói truyền tới.
Diệp Quân quay đầu nhìn, chỗ cạnh hắn không xa, một người đàn ông mập đang dạy dỗ một thiếu niên: “Đừng có mà không buông nữa, nói chuyện làm ăn là thế, uống rượu, phụ nữ, ngươi không uống rượu, không phụ nữ, sao có thể nói chuyện làm ăn được?”
Thiếu niên vẫn không buông được.
Người đàn ông mập cười nói: “Nhớ kĩ, nếu làm ăn, thì hãy dẫn khách của ngươi cùng sa đọa, chỉ có cùng sa đoạn, chuyện làm ăn mới thành được, nếu không, người ta dựa vào đâu mà làm ăn với ngươi?”
Thiếu niên hơi do dự, sau đó nói: “Tụ hợp đám đông… Là làm trái với Quan Huyên Pháp.”
Người đàn ông mập cười ha ha: “Đồ ngốc, Quan Huyên Pháp phục vụ cho ai chứ? Không phải là phục vụ cho chúng ta sao? Thế giới này, chỉ cần có đủ tiền, thì đừng nói Quan Huyên Pháp, viện trưởng cũng có thể dập đầu với ngươi! Nếu hắn không dập, vậy thì do tiền không đủ!”
Cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ của người đàn ông mập, thiếu niên bắt đầu từ từ cởi mở hơn, suồng sã một lát, thiếu niên chậm rãi buông thả.
Còn sau khi vượt qua rào cản trong tim, thiếu niên ngày càng buông thả, vì thật sự chơi rất vui.
Đúng lúc này, mọi người đột nhiên yên tĩnh, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về trước đại điện nơi xa, một thiếu niên đồ trắng chậm rãi đi lên đài, khi thấy hắn, mọi người đều dừng động tác trong tay lại.
Thiến niên áo trong nhìn mọi người, đi thẳng vào chủ đề: “Các vị, viện trưởng lại muốn chúng ta đóng thuế… Đóng con mẹ nó chứ thuế, mơ đẹp thế nhỉ!”
Vừa dứt lời, đột nhiên hiện trường chìm vào im lặng.
Nhưng chẳng mấy chốc, vô số người đồng loạt hô hét: “Nộp thuế, nộp con mẹ nó chứ thuế, mơ đẹp quá!”