Sau khi Diệp Quân bế Kỳ Chủ vào thành, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, người dân hai bên đường đều tò mò nhìn hai người, bởi vì bọn họ ăn mặc chỉnh tề, khác hẳn những người dân ở dây.
Diệp Quân bế Kỳ Chủ đi tới trước một sạp hàng, ở đó có một ông lão đang hút thuốc, mặt mày trông có vẻ thân thiện tốt bụng.
Thấy Diệp Quân bế Kỳ Chủ tới, ông lão lập tức cảnh giác, vội giấu túi tiền đi.
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân nhìn ông lão, nở nụ cười hiền hòa: “Ông lão… ông có hiểu lời ta nói không?”
Ông lão lắc đầu: “Không hiểu”.
Mặt Diệp Quân lập tức đen lại.
Mẹ kiếp!
Đương nhiên phần nhiều vẫn là kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện ngôn ngữ ông ta nói không phải ngôn ngữ của nền văn minh Phệ Giả hay nền văn minh Quy Giả, thế mà hắn lại hiểu được.
Hơi lạ nha!
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, mỉm cười hỏi: “Ông lão, đây là nơi nào?”
Ông lão nhìn hắn không nói gì, chỉ rít mạnh một hơi thuốc lá.
Thấy đối phương không trả lời, Diệp Quân cũng không hỏi thêm nữa, bế Kỳ Chủ đi tiếp.
Lúc này ông lão bỗng khàn giọng bảo: “Ngươi thật không biết ý, hỏi người khác thì phải cho người ta cái gì đó trước chứ?”
Nói xong ông ta nhìn Diệp Quân với vẻ khinh bỉ, lấy điếu thuốc gõ lên bàn, tàn thuốc cũng bị dốc ra một ít.
Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.
Nói rồi hắn đi tới trước gian hàng của một người phụ nữ trung niên, lấy một viên tinh thạch bình thường trong Tiểu Tháp ra đưa cho bà ấy, mỉm cười hỏi: “Đại thẩm, ta hỏi bà một chuyện có được không?”
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt ông lão kia sầm xuống, ông ta nhìn viên tinh thạch trong tay Diệp Quân, ánh mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy viên tinh thạch kia thì sáng mắt, vội cất nó đi, mỉm cười trả lời: “Nơi này là thành Đa Nguyên”.
Diệp Quân lại lấy thêm một viên tinh thạch nữa ra, đưa cho người phụ nữ trung niên, cười bảo: “Thẩm có thể tìm cho chúng ta một chỗ để ở được không?”
Người phụ nữ trung niên đáp ngay: “Được được, đi thôi, ta đưa hai người đến nhà của ta…”
Diệp Quân gật đầu: “Đa tạ”.
Người phụ nữ trung niên chẳng màng tới sạp hàng nữa mà đưa Diệp Quân đi luôn.
Ông lão kia nhìn Diệp Quân hung ác, rít mạnh thuốc lá.
Đương nhiên Diệp Quân đã chú ý tới ánh mắt của đối phương, nhưng hắn không để ý.
Rất nhiều lúc, nơi càng nhỏ, lòng người càng phức tạp.
Tiểu Tháp nói: “Tên này chưa gặp được ông nội ngươi thôi”.
Diệp Quân cười bảo: “Tháp gia, trước đây ông nội ta điên cuồng lắm à?”
Thật ra hắn rất tò mò, bởi vì khi hắn ở cùng với ông nội áo xanh cảm thấy ông rất vui tính, hơn nữa còn rất hiền hòa, không giống một tên ma quái.
Tiểu Tháp cười: “Ông nội ngươi không phải điên cuồng mà là không bình thường, nhất là khi còn trẻ, nếu ông già vừa nãy mà nhìn ông nội ngươi như thế, ông nội ngươi sẽ lập tức mỉm cười tiễn ông ta đến hoàng tuyền luôn. Ngươi và cha ngươi mà so với ông ấy thì đúng là người cực kỳ tốt”.
Diệp Quân bật cười ha hả: “Ông nội bây giờ rất khác trước đây nhỉ.”
Tiểu Tháp nói: “Không phải khác, mà là bây giờ đã không còn gì có thể khiến ông ấy tức giận nữa. Với lại ngươi là người thân của ông ấy, vì thế khi ông ấy tiếp xúc với ngươi cũng tiếp xúc bằng mặt tốt”.
Diệp Quân chợt hỏi: “Tháp gia, nếu cho ngươi lựa chọn giữa ba đời ông cháu nhà ta thì ngươi thích đi theo ai nhất?”
Tiểu Tháp im lặng một hồi lâu mới đáp: “Ta từ chối trả lời câu hỏi này”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta chỉ tò mò thôi, ngươi yên tâm, cho dù ngươi không chọn ta thì ta cũng không chơi xấu ngươi đâu”.
Tiểu Tháp bảo: “Còn lâu ta mới tin ngươi”.
Diệp Quân: “…”
Rất nhanh, người phụ nữ trung niên đã đưa Đại Tông tới một viện lạc, sau khi đi vào, bà ấy nhanh chóng dọn dẹp, chẳng bao lâu bà ấy đã dọn xong xuôi, sau đó quay lại nhìn Diệp Quân, cười: “Tiểu ca à, nơi này hơi đơn sơ, cậu đừng chê nhé!”
Diệp Quân mỉm cười: “Đa tạ đại thẩm”.
Nói rồi hắn bế Kỳ Chủ đi vào một gian phòng, đặt Kỳ Chủ lên giường, lúc này cô ta vẫn chưa tỉnh lại.
Diệp Quân nhìn ấn kim quang trên trán Kỳ Chủ, nhíu mày thật chặt.
Lúc này tay Kỳ Chủ hơi run lên, Diệp Quân mau chóng đi tới, nhìn cô ta chăm chú, Kỳ Chủ chậm rãi mở mắt ra, nhưng khi nhìn thấy Diệp Quân cô ta lại hơi giật mình, sau đó nhìn xung quanh: “Chúng ta đang ở đâu vậy?”