Các cường giả khác đều kiêng kỵ ra mặt. Không ngờ tên này mạnh đến vậy, nếu một chọi một thì họ cũng không chịu nổi chiêu này.
Nhưng Tu nữ kia chỉ nhẹ nhàng nâng đao cong lên đỡ.
Ruỳnh!
Kiếm quang và huyết quang bùng nổ, Diệp Quân bị búng ra xa, thân xác vỡ dần theo khoảng cách.
Thời gian áp chế gì đó đều bị Tu nữ phá hủy.
Các cường giả kia kinh hãi tột độ.
Đây là sức mạnh thật sự của cô ta đấy sao?
Tu nữ không tiếp tục ra tay mà nhìn xuống tay, thấy trên thân đao cong có một lỗ thủng do kiếm Thanh Huyền chém trúng mà rơi vào im lặng.
Bên kia, thân xác Diệp Quân đã vỡ tan, máu tuôn như suối, đầu váng mắt hoa như sắp hôn mê.
Chỉ một kích thôi mà đã trọng thương!
Hắn đành phải hít thở sâu để ổn định tinh thần, giữ cho bản thân tỉnh táo, nhìn Tu nữ với vẻ mặt nghiêm trọng.
Chỉ thấy cô ta lại bước tới.
Diệp Quân nheo mắt, sau đó nghe có tiếng cười vọng đến: “Diệp huynh! Ta đến đây!"
Một ngôi sao băng vụt qua bầu trời, rơi xuống cạnh Diệp Quân. Ánh sáng tản đi, đứng đó chính là Cổ Bàn!
Các cường giả khác thấy gã thì nhíu mày, tự hỏi lại thêm một thằng ngu nào ở đâu ra đây?
Diệp Quân cũng ngạc nhiên: “Sao huynh lại đến đây??"
Cổ Bàn cười to: “Ta biết huynh sẽ gặp chuyện nên nghĩ xem có nên đến không ấy mà. Huynh bị hội đồng à? Đúng là lũ chó không biết liêm sỉ! Đừng lo, ta và huynh bắt tay là vô địch!"
Thấy gã chuẩn bị xắn tay áo lao vào ăn thua với Tu nữ, Diệp Quân phải vội kéo lại: “Huynh đệ nghe ta đã! Cô ta mạnh lắm, chúng ta tìm đường chạy thôi!"
"Chạy?"
Cổ Bàn lại cười: “Diệp huynh à, đời này ta không biết sợ là gì cả! Huynh cứ chờ xem ta thu thập cô ả thế nào!"
Diệp Quân còn muốn mở miệng thì Cổ Bàn đã phóng lên cao, siết nắm tay lao xuống: “Thương Tinh Liệt Củ!"
Ruỳnh!
Hàng vạn ánh sao trời ầm ầm tuôn ra từ tay, cả người gã cũng sáng bừng lên, hai mắt như biển sao tràn ra, không khác gì chúa tể trong thiên địa.
Thế giới cũng sôi trào cùng gã!
Các cường giả khác đều ngạc nhiên vô cùng. Không ngờ tên này cũng có bản lĩnh phết!
Cổ Bàn cười ha hả: “Diệp huynh! Xem ta báo thù cho huynh này!"
Gã hóa thành một chùm ngôi sao lao về phía Tu nữ, sức mạnh dữ dội đến nỗi thời không cũng sụp đổ.
Nhưng cô ta chỉ nhẹ nhàng nhấc đao cong lên.
Rầm!
Hàng loạt ngôi sao kia lập tức tắt ngúm. Cổ Bàn bay ra như một viên sỏi, té huỵch xuống cạnh Diệp Quân khiến hắn cũng bị bắn đi vạn trượng.
Thân xác Diệp Quân vốn vẫn còn chắp vá được, nhờ ơn Cổ Bàn mà bây giờ hoàn toàn nát bấy, chỉ còn lại linh hồn.
Diệp Quân: “...”
Cổ Bàn cũng chẳng khá hơn, vừa tiếp đất thì thân xác tiêu tan.
Gã ngu người.
Không nghĩ được gì.
Thế mà suýt nữa bay màu rồi??
Gã trợn mắt nhìn, chỉ thấy Tu nữ kia vẫn bình chân như vại.
Cổ Bàn run rẩy cất giọng: “Diệp huynh, ban nãy huynh có bị hội đồng không vậy?"