Ông ta sợ chuyện ở đây bị lộ ra ngoài hơn Đại Chu, một khi chuyện này bị bại lộ, nhà họ Trần sẽ xong đời, dù sao ngay cả tộc Thiên Long mà thư viện cũng dám tiêu diệt, nhà họ Trần họ kém xa tộc Thiên Long rất nhiều.
Thấy Chu Lăng còn do dự, Trần Tiêu lại nói: “Người này có quan hệ với viện trưởng, hôm nay nếu để hắn đi, đến khi hắn quay về sẽ đổ thêm dầu vào lửa trước mặt viện trưởng, lúc đó ta và ngươi đều không có đường sống”.
Viện trưởng!
Chu Lăng nhíu mày.
Trần Tiêu nói tiếp: “Người này không thèm nghe lời, không giết không được”.
Chu Lăng nhìn Phương Ngự, suy xét một lúc, ánh mắt ông ta lóe lên tia độc ác nói: “Giết hắn”.
Một là không làm, hai là làm tới cùng!
Dĩ nhiên ông ta cũng hiểu, đến lúc này rồi thì một là không làm, hai là làm cho tuyệt tình.
Nghe Chu Lăng nói thế, các cường giả Đại Chu bên cạnh ông ta lập tức ra tay, Phương Ngự ở đằng xa bỗng lấy lệnh bài màu bạc ra: “Các ngươi có biết đây là lệnh bài này không?”
Mọi người nhìn lệnh bài trong tay Phương Ngự, trên lệnh bài có ba chữ lớn: Quan Huyên Lệnh.
Phương Ngự nhìn chằm chằm đám người Chu Lăng: “Đây là Quan Huyên Lệnh do viện trưởng ban cho, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy viện trưởng. Ta thay mặt viện trưởng tuần tra Chư Thiên Vạn Giới, có quyền điều động bất kỳ cường giả nào trong thư viện Quan Huyên, các ngươi còn không mau quỳ xuống”.
Nghe Phương Ngự nói, sắc mặt các cường giả thư viện Quan Huyên trở nên trắng bệch.
Nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy viện trưởng!
Các cường giả Đại Chu cũng hơi sợ, mặc dù họ là người Đại Chu, nhưng bây giờ Đại Chu lại nằm dưới sự chỉ huy của thư viện Quan Huyên, hơn nữa dĩ nhiên họ hơi sợ Diệp Quân, dù sao đó cũng là người đàn ông của Nữ hoàng bệ hạ.
Lúc này Trần Tiêu bỗng bật cười: “Quan Huyên Lệnh? Sao bọn ta biết đây là thật hay giả?”
Phương Ngự nhìn Trần Tiêu, ánh mắt như phun ra lửa: “Trần Tiêu, ông có biết ông đang nói gì không?”
Trần Tiêu nhìn thẳng vào Phương Ngự: “Phương Ngự, ngươi nói ngươi là viện chủ viện Tuần tra được viện trưởng bổ nhiệm, nhưng có công văn của nội các không?”
Phương Ngự híp mắt: “Lệnh của viện trưởng có giá trị hơn nội các…”
Trần Tiêu cười nhạo: “Nói thế là ngươi không có công văn của nội các. Ta nghĩ Quan Huyên Lệnh trong tay ngươi cũng là giả…”
Nói đến đây, ông ta bỗng tức giận chỉ vào Phương Ngự: “Phương Ngự, ngươi thật to gan, dám làm giả Quan Huyên Lệnh, giả mạo lệnh của viện trưởng, ngươi phạm tội chết”.
Phương Ngự sầm mặt, gã không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật mà đối phương lại dám đảo ngược trắng đen như vậy.
Dám nghi ngờ Quan Huyên Lệnh mà viện trưởng tự mình ban phát.
Phương Ngự bỗng rót huyền khí vào thúc giục Quan Huyên Lệnh.
Một tia sáng màu trắng từ trong Quan Huyên Lệnh bay lên trời rồi đi vào tận sâu tinh hà.
Thấy thế Trần Tiêu biến sắc: “Mau giết hắn”.
Chu Lăng nhìn Trần Tiêu, lúc này Trần Tiêu hơi hoảng sợ: “Hắn sử dụng Quan Huyên Lệnh, cường giả thư viện ở cách đó hàng ngàn vạn dặm cảm nhận được mệnh lệnh đều phải nhanh chóng tới đây. Nhanh lên, mau giết chúng”.
Nghe Trần Tiêu nói thế, Chu Lăng sầm mặt, ông ta nhìn Phương Ngự: “Giết hắn đi”.
Cường giả Đại Chu bên cạnh ông ta nghe thế lập tức xông đến chỗ Phương Ngự.
Hai cường giả mặc đồ đen bên cạnh Phương Ngự, lập tức đứng trước mặt Phương Ngự, một người trong đó trầm giọng nói: “Phương viện chủ, họ muốn giết người diệt khẩu, không tiện ở lại đây lâu, ngươi đi trước đi”.
Hai người biết mình không phải đối thủ của những cường giả Đại Chu và thư viện Quan Huyên trước mặt này nên vừa ra tay đã đốt cháy cả thân xác và linh hồn.
Phương Ngự không rời đi, gã nhìn chằm chằm Chu Lăng và Trần Tiêu ở phía xa, sắc mặt gã khó coi, gã không ngờ nơi xa xôi này lại có thể tối tăm như vậy.
Ngay cả Quan Huyên Lệnh cũng không dám nghe.
Hơn nữa còn muốn giết người diệt khẩu.
Quả thật là vô pháp vô thiên.