Nghe được những lời của Thanh Khưu, Diệp Quân cũng cười.
Dù mong muốn thiết lập trật tự của hắn rất vững chắc nhưng hắn vẫn hy vọng nhận được sự ủng hộ và công nhận chân thành từ gia đình.
Thanh Khưu đột nhiên nói: "Ta phải đi rồi."
Diệp Quân có chút không nỡ nhìn Thanh Khưu, mấy người cô cô, hắn đều rất thích, nhưng Thanh Khưu cô cô trước mặt hắn chắc chắn là người dịu dàng nhất.
Nhìn thấy trong mắt Diệp Quân có chút không nỡ, Thanh Khưu cười nói: "Con bây giờ đã lớn rồi, cô cô cũng khó giúp gì được cho con nữa."
Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: " Thanh Khưu cô cô, nếu cô cô đã đồng ý với con, cô cô có thể... tín ngưỡng trật tự của con không?"
Tiểu Tháp: "......"
Thanh Khưu đột nhiên cười lớn, bà giơ một ngón tay gõ gõ trán Diệp Quân, cười nói: "Tiểu tử con cũng láu cá y như cha con vậy!"
Diệp Quân cười toe toét, sau đó nghiêm túc nhìn Thanh Khưu, hắn không phải đang đùa.
Thanh Khưu cô cô khác với cô cô váy trắng, hắn dám nói điều này với Thanh Khưu cô cô, nhưng tuyệt đối không bao giờ dám nói với cô cô váy trắng.
Bởi vì trong lòng hắn có suy nghĩ.
Tiếng cười của Thanh Khưu dần dần biến mất, "Cũng không phải là không thể."
Diệp Quân lập tức mừng rỡ, nhưng rất nhanh hắn đã ý thức được điều gì đó, lập tức nói: "Còn có nhưng... phải không?"
Thanh Khưu mím môi cười nói: "Thông minh, muốn cô cô tín ngưỡng trật tự của con thì không có vấn đề gì, nhưng điều kiện là trật tự của con phải được cô cô thật sự thừa nhận. Sự thừa nhận này là sự thừa nhận từ trái tim chứ không phải là loại thừa nhận mà trưởng bối dựa trên tình thân dành cho vãn bối, con hiểu không?”
Diệp Quân cười khổ, muốn có được sự thừa nhận xuất phát từ trái tim của cô cô trước mắt chắc chắn sẽ rất khó khăn, đương nhiên đối với hắn mà nói, cũng là một việc tốt, khi một ngày nào đó hắn có thể nhận được sự thừa nhận thực sự của Thanh Khưu cô cô, có được lời chúc phúc của Thanh Khưu cô cô…
Nghĩ thôi cũng rất kích thích rồi!
Thanh Khưu cười nói: "Cố lên nhé! Cô cô đi đây."
Nói xong, bà liếc nhìn mặt dây chuyền ngọc mà Tang Mi tặng treo trên ngực Diệp Quân, nhưng lại chần chừ không nói.
Diệp Quân thấp giọng nói: "Cô cô, sao vậy?"
Thanh Khưu không nói gì, bà xoa đầu Diệp Quân, nhẹ giọng nói: "Có một số chuyện con vẫn phải tự mình trải qua, cô cô cũng không thể nói nhiều, con cố lên..."
Nói xong, bà liếc nhìn Đông Hoang Chủ ở phía xa, sau đó thân hình liền trở nên hư ảo.
Người đã đi rồi!
Diệp Quân trầm mặc một lát, hắn chậm rãi xoay người nhìn về phía Đông Hoang Chủ cách đó không xa, sau khi nhìn hắn một lát, Đông Hoang Chủ quay người rời đi.
Phía sau ông ta, một đám cường giả Đông Hoang cũng lần lượt rời đi theo.
Diệp Quân không ra tay bởi vì với thực lực hiện tại của hắn, hắn không thể giết chết Đông Hoang Chủ, nhất là trong hoàn cảnh đối phương không muốn chiến đấu.
Diệp Quân quay đầu nhìn Tang Sạn, Tang Sạn nói: "Đi theo ta."
Nói xong cô quay người rời đi.
Diệp Quân im lặng đi theo.
Rất nhanh, Tang Sạn đã đưa Diệp Quân đến chỗ sâu nhất của Hoang Hải. Lúc này, Hoang Hải đã bị trận chiến trước đánh tan thành từng mảnh, nhưng ở nơi sâu nhất của Hoang Hải vẫn còn một hòn đảo đặc biệt.
Tang Sạn đưa Diệp Quân và hai mươi sáu Huyết vệ đã được giải phong ấn trước đó lên hòn đảo, hai mươi sáu Huyết vệ này vẫn tràn ngập sát ý và sự thù địch áp đảo, tuy cảnh giới của họ vẫn là Thần Minh Cảnh, nhưng thực lực của họ thực sự vượt xa Thần Minh Cảnh.
Tang Sạn dẫn Diệp Quân hướng về phía một căn dinh thự ở xa, Diệp Quân im lặng đi theo.