Lúc này Huyền Sắc bỗng biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.
Mục tiêu của lão ta chính là Tu La Tịnh.
Trước đó mặc dù thần hồn của lão ta bị trấn áp nhưng lão ta đều nhìn thấy rõ mồn một chuyện xảy ra ở bên ngoài, Tu La Tịnh muốn lão ta chết.
Ngược lại là Diệp Quân, mặc dù người ta là đối thủ nhưng lại không lợi dụng thời cơ mà hãm hại mình. Cho dù người ta có giậu đổ bìm leo thì lão ta cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là đối thủ, còn mặc dù tộc Tu La và Huyền tộc có xích mích tranh đấu với nhau, nhưng chung quy vẫn là người của mình.
So ra thì tộc Tu La đúng là “chó má” thật sự.
Vẫn là câu nói cũ, người mong muốn ngươi chết nhất thường là người của mình.
Thấy Huyền Sắc cầm kiếm lao đến chỗ mình, sắc mặt của Tu La Tịnh lập tức thay đổi, thực lực ban đầu của lão ta gần như ngang ngửa với Huyền Sắc, nhưng hiện giờ Huyền Sắc có thanh kiếm trong tay nên thực lực của Huyền Sắc đã tăng lên rất nhiều.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, lúc này lão ta không lên cũng phải lên.
Tu La Tịnh tức giận gào thét, xuất ra bức tượng của mình, sau đó hai cánh tay lão ta đập về phía trước.
Huyền Sắc giơ tay lên vung ra một nhát kiếm.
Ầm!
Sau khi nhát kiếm lao ra, tượng thần đó lập tức vỡ tan, biến thành mảnh vỡ bay đầy trời.
Thấy thế mọi người đều hoảng hồn.
Một nhát kiếm thôi sao?
Tượng thần đã bị chém tan nát?
Cái quái gì đây?
Sắc mặt Thái A Thiên cũng trở nên nghiêm trọng, ông ta không ngờ uy lực của thanh kiếm này lại đáng sợ đến thế.
Mạnh đến mức hơi hoang đường.
Lúc này Huyền Sắc cũng hơi ngạc nhiên, lão ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, mặt đầy vẻ phấn khích và kích động. Lão ta biết thanh kiếm này rất mạnh, nhưng không ngờ thanh kiếm này lại mạnh đến mức này.
Cầm thanh kiếm trong tay, lão ta như một nhân vật vô địch trong số người cùng cấp bậc.
Thậm chí có thể vô địch trong số những người có cấp bậc cao hơn mình.
Nghĩ đến đấy, Huyền Sắc bật cười.
Cảm giác vô địch!
Sắc mặt Tu La Tịnh ở đằng xa cũng cực kỳ khó coi, lão ta không ngờ tượng thần của mình lại bị một nhát kiếm đánh cho tan tác.
Tu La Tịnh quay phắt lại nhìn Diệp Quân, lúc này trong mắt lão ta đầy vẻ oán hận.
Diệp Quân không để ý đến lão ta, hắn nhìn Huyền Sắc ở đằng xa, sau đó nghiêm túc nói: “Huyền Sắc tộc trưởng, ta nhiều chuyện một câu, trước đó mặc dù Tịnh tộc trưởng hơi bất nhân bất nghĩa nhưng dù sao các ông cũng đều thuộc về cùng một nền văn minh, làm gì cũng nên để lại một đường lui thì tốt hơn. Ta tin hôm
nay ông tha cho tộc Tu La, tộc Tu La tuyệt đối sẽ không trả thù, càng đừng nói oán trách…”