Sau đó, khoảng hư vô trước mặt ông ta hiện ra một con đường mòn.
Khô Lão nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, ông ta dẫn hai người đi về phía đường mòn.
Đi được khoảng mười lăm phút, trước mặt đột nhiên xuất hiện luồng sáng trắng, sau khi xuyên qua luồng sáng trắng đó, Diệp Quân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cũng chẳng biết trải qua bao lâu, hắn mới khôi phục lại cảm giác bình thường, mà giờ phút này, bọn họ đã ra ngoài.
Diệp Quân quay đầu nhìn, chỉ thấy trước mặt trống rỗng, không có gì cả.
Lâm Lập ở một bên hưng phấn nói: “Chúng ta ra ngoài rồi sao?”
Khô Lão cười nói: “Đúng vậy, từ nay trở đi, các ngươi là người của Bàn Châu chúng ta. Ta đưa các ngươi về Bàn Châu trước.”
Vừa nói ông ta vừa phất tay áo lên, Diệp Quân và Lâm Lập bay thẳng lên trời, trong nháy mắt, ba người đã tiến vào một vùng tinh không.
Sắc mặt Lâm Lập tái nhợt như tờ giấy, bị dọa không nhẹ.
Thấy vẻ mặt Lâm Lập, Khô Lão bật cười, nhưng rất nhanh, ông ta chú ý đến Diệp Quân, nhìn về phía Diệp Quân, thấy vẻ mặt Diệp Quân rất bình tĩnh, khiến ông ta phải kinh ngạc.
Lâm Lập nhìn xung quanh, vô cùng phấn khởi: “Oa, đây là tinh không ư?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng vậy.”
Lâm Lập nhìn Diệp Quân, hào hứng nói: “Diệp huynh, huynh không sợ ư?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Rất sợ.”
Lâm Lập: “...”
Khô Lão nhìn Diệp Quân, rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
Vừa nói, ông ta vừa dẫn hai người biến mất trong tinh không.
Trong khoảng thoi đưa, Tiểu Tháp nói: “Ngươi phải khiêm tốn chút, giả vờ thích ứng đi chứ.”
Diệp Quân cười nói: “Không sợ, tỷ tỷ đã nói tỷ ấy sống ở đây rất tốt, có tỷ ấy bảo vệ, cho dù chúng ta không thể đi hiên ngang, nhưng cũng không ai dám ức hiếp chúng ta.”
“Ha ha!”
......
Không lâu sau, Diệp Quân và Lâm Lập được Khô Lão dẫn đến Bàn Châu.
Ở Bàn Châu, Bàn tộc là gia tộc mạnh nhất, Bàn tộc nằm trên một ngọn núi cao, trên ngọn núi cao này có một tòa thành cổ, tòa thành này là thành đầu tiên của Bàn Châu, Bàn Thành.
Sau khi Khô Lão dẫn Diệp Quân và Lâm Lập đi vào phủ Bàn tộc, Lâm Lập nhìn xung quanh, vô cùng phấn khích, chưa bao giờ y nhìn thấy một phủ đệ hoành tráng như vậy.
Khô Lão có địa vị rất cao ở Bàn tộc, cả đường liên tục có người chào ông ta.
Khô Lão dẫn hai người đến một đại điện, ông ta quay người lại nhìn hai người: “Các ngươi ở đây đợi một lát, ta đi gặp đại tiểu thư”.
Lâm Lập gật đầu: “Được”.
Khô Lão cười nói: “Đừng căng thẳng quá, người ở đây đều rất tốt”.
Lâm Lập hơi ngại gãi đầu.
Khô Lão nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân bình tĩnh như thế, ông ta càng cảm thấy tò mò.
Không nghĩ nhiều, ông ta đi vào nội điện.
Sau khi ông lão rời đi, Lâm Lập chạm nhẹ vào chiếc ghế bên dưới, y nhìn Diệp Quân, phấn khích nói: “Diệp ca, chiếc ghế này đắt thật đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Đợi sau khi ngươi tu luyện, mấy thứ này đều là phù du với ngươi thôi”.
Lâm Lập nằm ở trên ghế cười nói: “Thật ra ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ là muốn học một ít kỹ năng, sau đó về Trấn Sơn làm cho cha mẹ ta tự hào”.
Diệp Quân gật đầu: “Rất tốt”.
Lâm Lập bỗng nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Diệp ca, ta còn trẻ, không có trải nghiệm nhiều, sau này mong Diệp ca chỉ dẫn nhiều hơn”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.