Thực lực của Bát Uyển cũng cực kỳ nghịch thiên, vừa rồi bốn người cũng suýt nữa bị cô ấy đánh bay, vì thế phải thêm một người nữa.
Một mình Diệp Quân chiến đấu với sáu người!
Sáu quân cận vệ trẻ cùng nhau xông lên, sáu luồng sức mạnh đáng sợ ập về phía Diệp Quân, trong chốc lát, thời không xung quanh bị phá vỡ từng tầng.
Lần này không có kiếm Hành Đạo, kiếm của Diệp Quân không còn sắc bén như trước nữa, nhưng thế của hắn lại mạnh hơn!
Một người đấu với sáu người mà không hề thua kém chút nào.
Ầm!
Diệp Quân bỗng bị đẩy lui cả nghìn trượng, hắn vừa dừng lại, thời không sau lưng đã nổ tung.
Khoé miệng Diệp Quân cũng có một vệt máu chậm rãi chảy xuống.
Diệp Quân liếm vết máu bên khoé miệng, nhìn ý kiếm trong tay, khi có kiếm Hành Đạo, một kiếm chém ra Thần Đế cũng phải quỳ, không có kiếm Hành Đạo, lưỡi kiếm của hắn không thể giết người trong tích tắc được nữa.
Nhưng đây mới là thực lực chân chính của hắn!
Diệp Quân cười khẽ, hiểu được bản thân cũng tốt.
Không nói thêm gì nữa, Diệp Quân bỗng chốc biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một luồng kiếm quang vụt qua nơi đây.
Xa xa, sáu quân cận vệ trẻ cũng đồng loạt biến mất tại chỗ.
Tuy chỉ có sáu người, nhưng lúc này cả sáu cùng xông ra, dường như có khí thế của thiên quân vạn mã, thời không lập tức sôi trào.
Chiến tiếp!
Ầm!
Một luồng kiếm quang phóng ra, trong nháy mắt, Diệp Quân lại bị đẩy lùi hơn nghìn trượng, vừa dừng lại, một thanh trường thương đã phá không bay tới, đâm thẳng vào giữa trán hắn.
Thương thế kinh người khiến thời không nơi hắn đứng nứt thành hình mạng nhện chằng chịt!
Diệp Quân cũng phóng kiếm ra.
Năm mươi kiếm!
Lần đầu tiên sử dụng Lâm Giới!
Trong nháy mắt khi Diệp Quân rút kiếm, quân cận vệ nam trước mặt hắn biến sắc, muốn thu thương về nhưng đã muộn!
Ầm!
Trường thương vỡ tung, người đàn ông cầm thương lui ra ngoài cả nghìn trượng, vừa mới dừng lại cơ thể hắn ta đã nổ tung, chỉ còn linh hồn, mà linh hồn cũng đang từ từ hoá thành đốm sáng nhỏ tiêu tán tứ phía.
Năm mươi kiếm Lâm Giới!
Một kiếm tiêu diệt một Tuế Nguyệt Tiên!
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt năm quân cận vệ trẻ còn lại đều trở nên vặn vẹo, thiếu niên đi đầu rống to: “Trả thù cho lão Thất!”
Dứt lời, hắn ta xoay người rồi nhảy vọt lên, đâm thương về Diệp Quân cách đó không xa.
Thương mang vạn trượng, phá huỷ đất trời!
Diệp Quân nhìn cây thương lao tới, khoé miệng chầm chậm chảy máu xuống, trong tay phải của hắn, thanh ý kiếm vừa nãy đã bị phá vỡ.
Sức mạnh của kiếm đó quá mạnh, không chỉ quân cận vệ trẻ kia không chịu được mà ngay cả ý kiếm của hắn cũng không chịu nổi.