Đoàn trưởng Mục nheo mắt, không ngờ hắn lại dám ra tay, nhưng vì biết người ở nơi này không ai có tu vi nên cô ta cũng không sợ hãi.
Diệp Quân nhào tới, tung cú đấm vào mặt đoàn trưởng Mục. Cô ta cũng không chậm trễ, lập tức giơ tay lên đỡ.
Bốp!
Đoàn trưởng Mục liên tục rút lui, Diệp Quân lại nhào tới với một cú đấm khác. Lần này đối phương không lùi nữa mà đáp trả bằng quả đấm.
Ầm!
Hai nắm tay vừa chạm nhau, đoàn trưởng Mục đã lui lại. Diệp Quân tiếp tục xông tới.
Hắn tung nắm đấm ra như mưa rào, đánh cho đoàn trưởng Mục phải tháo chạy liên tục, không ngừng bị áp chế. Nhưng trận chiến đã hấp dẫn sự chú ý của Đạo binh trong thành.
Ngay lập tức đã có bốn người vây quanh.
Nhưng vừa thấy Diệp Quân thì sa sầm mặt.
Người này vừa bị nhốt vào Đạo ngục cách đây không lâu, làm sao bọn họ quên cho được, nhưng không ngờ hắn lại trốn thoát mà chẳng ai hiểu bằng cách nào.
Thấy hắn đang giở trò hành hung người khác, sắc mặt các Đạo binh đều xấu đi. Một người quát: “Dừng tay!"
Diệp Quân và đoàn trưởng Mục cùng dừng lại.
Người Đạo binh liếc nhìn cả hai, nói: “Bắt lại”.
Ba người còn lại bước lên muốn thi hành.
Chợt thấy đoàn trưởng Mục bước tới trước mặt Đạo binh đi đầu, đưa ra một huy hiệu màu vàng. Đối phương thấy nó thì biến sắc: “Cô là...”
Đoàn trưởng Mục thu huy hiệu vào: “Ta không muốn hắn toàn mạng”.
Đạo binh dẫn đầu im lặng một hồi rồi hất đầu chỉ Diệp Quân: “Bắt hắn lại”.
Ba luồng khí tức hùng hậu lập tức khóa hắn lại.
Diệp Quân liếc nhìn đoàn trưởng Mục, nói: “Ta và cô ta đều ra tay ẩu đả, sao không bắt cô ta lại theo quy định?"
Đạo binh dẫn đầu: “Ta chỉ thấy ngươi ra tay, không hề thấy cô ta làm gì”.
Diệp Quân nhếch môi.
Đạo binh đi đến: “Thấy bất công à?"
Diệp Quân gật đầu.
Đối phương vươn ngón tay chọc vào vai hắn: “Ráng mà chịu”.