Không phải người thân của ta, mà gọi tên ta, đều phải chết!
Rất lâu sau, Diệp Quân thu hồi ánh mắt, hắn lắc đầu cười, sau khi ra khỏi vũ trụ Quan Huyên hắn mới phát hiện bản thân mình nhỏ bé đến nhường nào.
Cố gắng!
Cha mạnh, là chuyện của cha!
Cô cô mạnh, là chuyện của cô cô!
Ông nội mạnh, là chuyện của ông nội!
Bản thân mạnh mới là chân ái!
Hình như bây giờ mình là người yếu nhất trong gia tộc của mình, thế không được, phải cố gắng mạnh hơn mới được!
Lúc này, Bát Uyển ở bên cạnh bỗng kéo tay áo Diệp Quân, khẽ nói: "Thôn..."
Nghe thế, Diệp Quân vội nhìn Tiểu Tháp ở gần đó: "Tháp gia?"
Tiểu Tháp khẽ rung một cái, một đạo kim quang phóng ra, thôn làng lập tức xuất hiện ở gần đó.
Bát Uyển vội chạy về phía thôn làng!
Diệp Quân cũng chạy theo, chẳng mấy chốc, hắn đã nghe thấy tiếng khóc của Bát Uyển.
Diệp Quân sững sờ, hắn vội vàng đi tới xem, chỉ thấy Bát Uyển đang ôm con trâu khóc đau khổ.
Trâu chết rồi à?
Diệp Quân tiến tới xem, thấy trên đầu con trâu có một cái lỗ máu.
Diệp Quân trầm mặc, con trâu này đã bị đá vụn kia văng trúng!
Con trâu già bất hạnh quá!
Bát Uyển nằm trên mình trâu, nước mắt tuôn như mưa.
Thấy thế, Diệp Quân do dự rồi đi tới bên cạnh Bát Uyển, khẽ an ủi: "Mong cô bớt đau lòng!"
Bát Uyển vừa lau nước mắt vừa hỏi: "Thịt trâu hầm ăn ngon hay nướng ăn ngon hơn?"
Diệp Quân trợn tròn mắt, người cứ ngây ra như khúc gỗ.
Trâu: "..."
Cô ấy thật sự rất yêu con trâu này.
Nhưng cũng thật sự muốn ăn nó.
Một lúc lâu sau, Bát Uyển nhai một miếng thịt trâu, nước mắt rơi lã chã, vừa ăn vừa nói: "Trâu của ta... nó chết thảm quá... Hức... thịt trâu ngon..."
Diệp Quân cho một miếng thịt trâu vào miệng, khẽ gật đầu: "Trâu ơi, đi bình an!"
Trâu: "..."