Thôi... thôi xong rồi!
Hề Trọng và Cổ Hạo hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Không đánh thức được...
Diệp công tử gì chứ! Chỉ là phường lừa gạt mà thôi!
Còn lừa được cả hai người họ ngọt xớt!
Mục tu nữ nhìn nghĩa trang màu đỏ máu kia mà tái mặt, hai tay siết chặt lại.
Tu nữ cầm đao cong thì vẫn bình thản ăn kẹo, dù sao thì bên kia có tỉnh lại hay không cũng chẳng có gì khác biệt với cô ta.
Miễn khí tức của chủ nhân vẫn vậy là được rồi.
Diệp Quân thì bình tĩnh nhìn khu nghĩa trang.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc trường bào đen tuyền ung dung đi từ xa tới.
Điện chủ Nhiếp Chính Điện.
Huyền Quân!
Một trong những người nắm quyền lớn nhất của văn minh Thần Minh hiện nay.
Sau lưng ông ta là ba mươi sáu cường giả cảnh giới Thần Minh, khí tức bừng bừng.
Ánh mắt Huyền Quân trượt từ Diệp Quân sang Mục tu nữ: “Sự thật đã rõ, hắn không phải đặc sứ Thần Minh”.
Cô ta im lặng.
Huyền Quân thì chờ cô ta đưa ra quyết định.
"Mục tu nữ!"
Một lão già bước ra, lạnh giọng quát: “Nếu không vì cô nhân nhượng thì hắn đã không đến được nơi này! Điện chủ cho phép hắn là đang nể mặt hai vị Tu nữ, nhưng những gì xảy ra đã chứng minh hắn không phải đặc sứ! Hai vị hãy tự tay giết hắn để chứng Thần pháp đi!"
Tu nữ cầm đao cong nhíu mày, cất kẹo vào túi rồi kéo Diệp Quân ra sau che chở, tay còn lại cầm đao lạnh lùng nhìn phe đối phương.
Những người khác thì đều đang chờ đợi quyết định của hai Tu nữ.
Nếu tiếp tục ủng hộ Diệp Quân thì chính là phản bội Thần Minh, buộc phải giết.
Bỗng Huyền Quân lên tiếng: “Hề Trọng, Cổ Hạo, lỗi không phải do hai ngươi, chớ lo lắng”.
Hai người kia tái mặt, ngẩng đầu lên.
Huyền Quân: “Ấn Thần Minh của hắn có khí tức của Thần Minh nên các ngươi bị qua mắt cũng không oan. Các ngươi đi theo hắn vì cho rằng hắn là đặc sứ Thần Minh, đây là lòng trung với Thần Minh, không hề là sai lầm. Thần Minh sẽ không trách tội”.
Hai người kia lập tức kích động như thể nhìn thấy tia hy vọng cuối đường hầm.
Huyền Quân lại từ tốn nói: “Giờ đã biết hắn không phải đặc sứ chân chính, hai ngươi cũng nên trở lại vòng tay của Thần Minh đi thôi”.
Ông ta đang cho họ cơ hội! Có thể là cơ hội duy nhất để sống!
Phải lựa chọn thế nào đây? Hề Trọng và Cổ Hạo suy nghĩ nát óc.
Diệp Quân chợt lên tiếng: “Hai vị tiền bối”.
Thấy hai người kia ngoái lại, hắn mỉm cười: “Cảm ơn hai vị đã tận tình tận nghĩa, dốc lòng tương trợ suốt thời gian qua. Nếu hai vị lựa chọn Nhiếp Chính Điện thì ta đều hiểu cả, vẫn sẽ ghi nhớ ân tình hai vị”.
Trong mắt Cổ Hạo toát ra vẻ phức tạp: “Diệp công tử, ngươi thật sự là đặc sứ Thần Minh sao?"
Diệp Quân gật đầu.
Ông ta rơi vào im lặng.
Hề Trọng cũng không nói gì.
Thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Họ biết trước mắt là cơ hội cuối cùng từ Huyền Quân, nếu vẫn lựa chọn Diệp Quân thì đồng nghĩa với việc đối mặt với toàn bộ cường giả cao cấp của văn minh Thần Minh.
Không có đường sống!