Sắc mặt của ông lão mặc áo đạo sĩ cũng hơi khó coi, không ngờ lại gặp phải hai người phụ nữ này. Đương nhiên ông ta vẫn chưa quên trận chiến ngày đó, hai người trước mắt đã áp đảo mấy vị Đại Đế bọn họ!
Ông ta không cảm nhận được cảnh giới của hai người này, nhưng có thể chắc chắn thực lực của hai người đã vượt xa Mệnh Vận Đại Đế!
Tịnh Thần nhìn về phía Chiêm sư: “Ông ngăn hai người họ được chứ?”
Nghe thấy thế, Chiêm sư nheo mắt, vội nói: “Tịnh Thần, lão phu là thuật sư, ông bảo ta đi đấu tay đôi với hai kiếm tu cận chiến là có ý gì?”
Tịnh Thần sa sầm mặt: “Cho ông thêm một Mệnh Vận Đại Đế nữa!”
Chiêm sư nói thẳng: “Ta cho ông hai Mệnh Vận Đại Đế, ông lên nhé?”
Tịnh Thần nhìn chằm chằm Chiêm sư, Chiêm sư vẫn không hề sợ hãi, chặn đường hai kiếm tu này?
Đùa cái gì vậy!
Có thêm năm Mệnh Vận Đại Đế cũng không ngăn được!
Không phải ông ta không thể liều mạng, nhưng ông ta không thể tự đâm đầu vào chỗ chết được.
Nghe thấy lời của Chiêm sư, sắc mặt Tịnh Thần lập tức trở nên cực kỳ khó coi, Tịnh Thần quay đầu nhìn về phía hai người phụ nữ kiếm tu, ông ta biết, ông ta đã đánh giá thấp thực lực của hai người này rồi.
Người phụ nữ váy trắng ở phía xa chợt cười nói: “Lề mề gì vậy? Các người còn không ra tay thì chúng ta ra tay đấy”.
Dứt lời, bà ấy và người phụ nữ áo bào trắng bên cạnh chợt biến thành hai tia kiếm quang bay đi.
Hai người xông về phía mười mấy Mệnh Vận Đại Đế, hàng trăm Tuế Nguyệt Đại Đế mà không hề có vẻ sợ hãi.
Ánh mắt Tịnh Thần thoáng chốc trở nên lạnh như băng: “Giết!”
Nói xong, ông ta lập tức xông lên.
Đánh hội đồng!
Ở một hướng khác, An Nam Tịnh chợt nhìn về phía Diệp Quân: “Tự bảo vệ tốt cho mình!”
Dứt lời, bà ấy và Mộ Niệm Niệm ở bên cạnh cũng xông lên, Nhị Nha nuốt viên kẹo hồ lô cuối cùng, sau đó đặt Tiểu Bạch xuống trước mặt Diệp Quân: “Các ngươi tự bảo vệ nhau đi!”
Sau đó, cô bé xoay người xông về phía trước, lao thẳng tới chỗ đám Đại Đế kia.
Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, hai mắt nhìn nhau.
Lúc này, Nạp Lan Ca xuất hiện bên cạnh Diệp Quân và Tiểu Bạch, thấy cô, Diệp Quân vội vàng nắm lấy tay cô, quan tâm hỏi: “Sao lâu thế mới đi ra ngoài?”
Nạp Lan Ca véo lòng bàn tay Diệp Quân một cái, giữa chân mày lộ vẻ tức giận: “Không phải là vì huynh hay sao?”
Vì mình?
Diệp Quân nghe thấy thế thì khó hiểu, hắn còn đang định hỏi thì Nạp Lan Ca đã quay đầu sang hướng khác: “Muội lạc đường, nên mới chậm hơn một chút!”
Diệp Quân hơi nghi ngờ, hình như Tiểu Ca có gì đó kỳ lạ, hắn vốn định hỏi thêm, nhưng nghe thấy tiếng đánh nhau bên cạnh, hắn vội vàng đặt Tiểu Bạch xuống trước mặt Nạp Lan Ca: “Bảo vệ thê tử của ta cho đàng hoàng!”
Sau đó, hắn biến thành một tia kiếm quang xông về phía trước.
Tiểu Bạch nhìn Nạp Lan Ca, liên tục vung móng vuốt.
Nạp Lan Ca chớp mắt: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì”.