Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đại Đạo thực ra cũng thuộc về Chúng Thần Điện”.
Nghe vậy, mọi người trong điện đều nhíu mày.
Diệp Quân trầm giọng: “Đại Đạo không phải là chí cao vô thượng sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười: “Tất nhiên không phải, chí cao vô thượng là vị thần trong Chúng Thần Điện kia, tên gọi Thần Nhất”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Thần Nhất?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, mắt ánh lên vẻ tôn kính: “Đây là vị thần thứ nhất của thời đại cũ, là vị thần chân chính đúng nghĩa”.
Nói đến đó, ông ta nhìn quanh một lượt rồi mới tiếp tục: “Thời đại cũ và thời đại hiện nay đều do người đó sáng lập ra”.
Nghe vậy, những người trong điện đều biến sắc.
Sáng tạo vũ trụ?
Chủ nhân bút Đại Đạo tiếp tục: “Đại Đạo, vận mệnh, luân hồi, ba từ này chính do vị đó nói ra trước tiên. Ở thời đại của vị ấy, thế gian có trật tự, cuộc sống của vạn vật vạn linh ngay ngắn rõ ràng, có thể nói, đó là thời đại tốt nhất từ trước tới nay, bởi vì ở đó không có chiến tranh. Ở thời đại đó, nếu phát động chiến tranh, làm chuyện ác, thật sự sẽ bị trời phạt. Hơn nữa, vạn vật vạn linh đều thật lòng thần phục vị ấy…”
Nói đến đây, ông ta khẽ thở dài một hơi: “Vị đó được gọi là thần, nhưng không phải do vị đó tự phong mà do vạn vật vạn linh khi đó chấp nhận, chủ động tôn vị ấy làm thần…”
Diệp Quân thoáng chấn động.
Vạn vật vạn linh chủ động tôn làm thần?
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Bởi vì vạn vật vạn linh từ tâm can tôn kính vị ấy, tán thành vị ấy, cho nên sức mạnh tín ngưỡng của Thần Nhất vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến độ ngôn ngữ không thể hình dung nổi… Đương nhiên, với thực lực của vị đó, sức mạnh đến từ tín ngưỡng ấy căn bản không quan trọng gì”.
Nói đến đây, ông ta liếc sang phía Diệp Quân rồi lại tiếp tục: “Hơn nữa, vị ấy chính là một vị thần duy nhất còn giữ toàn bộ nhân tính”.
Diệp Quân sững sờ: “Toàn bộ nhân tính?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng vậy, toàn bộ nhân tính, không một tia thần tính, vị ấy khai sáng Đại Đạo, sáng tạo ra luân hồi và trật tự, giáo hóa vạn tộc, thành lập một thế giới vũ trụ chân chính thái bình… chỉ tiếc về sau…”
Chưa hết câu, ông ta đã lắc đầu thở dài.
Diệp Quân hỏi: “Về sau thế nào?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Một người đạt tới trình độ vô địch nhất định sẽ trở nên buồn chán, vị ấy cũng thấy buồn chán. Vì thế, vị ấy làm một việc này…”
Nói đến đó, ông ta ngừng bặt.
Diệp An quắc mắt trừng ông ta: “Có phải ông rất thích khơi gợi tò mò của người khác không?”
Nghe Diệp An nói thế, chủ nhân bút Đại Đạo ngượng ngùng cười trừ, rồi nói: “Khi Thần Nhất trở nên buồn chán, bèn muốn thử cảm giác có thần tính xem sao, ta đoán là vị đó muốn nâng cao một bước, bởi vậy muốn thử xem có toàn bộ thần tính thì sẽ thế nào. Tiếc thay, Thần Nhất đã đánh giá quá cao nhân tính của mình, đồng thời đánh giá thấp thần tính”.
Diệp Quân hỏi: “Cuối cùng, thần tính đã áp chế nhân tính?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng vậy, sau khi Thần Nhất có toàn bộ thần tính, tính tình đã thay đổi hẳn, chúng sinh và vũ trụ mà vị đó từng quan tâm nhất chợt biến thành thứ không đáng để tâm, không chỉ có thế, Thần Nhất bắt đầu có dục vọng, mà dục vọng này chính là muốn bị đánh bại, muốn trở nên mạnh hơn nữa…”